”Nhưng Bách Lý tiểu thư lại lo lắng, ngươi hoặc là chết, hoặc là gả
cho ta, tuy rằng nghe nói ngươi rất xấu, nhưng ta thấy dáng người của
ngươi cũng không tệ lắm, hẳn là vẫn có thể vui đùa.” Liễu Thiệu Nguyên
âm hiểm cười to.
”Là mệnh lệnh của Bách Lý Vân Diễm?”
”Đúng vậy. Bách Lý tiểu thư nghe nói ngươi thức tỉnh linh mạch, sau
khi tiến vào Vô Trần bảng, rất là giận dữ, vì phòng ngừa ngươi lại chạy về
quấn quít lấy Tam hoàng tử nên để cho ta đến giết ngươi, giết không được
cũng phải hủy diệt trong sạch của ngươi. Bất quá, nếu tư vị của ngươi cũng
không tệ lắm, ta có thể cố mà thích thú.” Liễu Thiệu Nguyên nói xong
chậm rì rì tới gần Bạch Vũ.
Bạch Vũ lạnh lùng liếc hắn, dung nhan tuyệt sắc dưới khăn che mặt
xẹt qua một tia trào phúng không cho là đúng đích, “Ngươi lấy ta? Ngươi
xứng sao? Trượng phu của Bạch Vũ ta chỉ có thể là người vạn vật cúi đầu,
vương giả bễ nghễ sinh linh, ngươi tính là cái gì!”
”Khẩu khí thật lớn, chờ đến lúc ngươi ở dưới thân ta cầu xin tha thứ
có thể sẽ không còn kiêu ngạo như vậy nữa?” Liễu Thiệu Nguyên đột nhiên
ra tay, nháy mắt đã tới trước mắt Bạch Vũ, roi da trong tay mang theo sát ý
càng dày đặc, cuốn về hướng thắt lưng Bạch Vũ.
Bạch Vũ lập tức lui ra phía sau, lại ngạc nhiên phát hiện cước bộ trầm
trọng giống như được tưới nước, một cỗ cảm giác nóng bừng truyền khắp
toàn thân.
”Ngươi hạ độc ta?!”
“Bây giờ mới phát hiện? Đã quá muộn.” Hoàn Tố Âm mỉm cười bắn
bột phấn trong móng tay ra, “Độc phấn đã sớm phiêu tán ở trong không
khí, rất nhanh sẽ làm cho ngươi cả người khó chịu, nhìn thấy cái gì cũng
đều muốn bổ nhào đến.”