”Thời điểm nàng đến chứng thực thì ta đã biết nàng, ta còn cố ý viết
một phong thư đề cử nàng với ngươi. Như thế nào, ngươi không nhận được
sao?” Thương trưởng lão lắp bắp kinh hãi.
Đông Nhạc Quận Vương nhớ tới nội dung trong lá thư này, còn có cái
gì không rõ nữa, “Người đâu, đem Hoàn Tố Âm mang lại đây cho ta.”
Hoàn Tố Âm nhìn thấy phong thư ở trước mặt Đông Nhạc Quận
Vương, thanh âm bắt đầu run rẩy, “Phụ vương, con......”
”Ngươi không chỉ thay đổi phong thư này đi? Mang Liễu Thiệu
Nguyên tiến vào doanh địa, sao ngay cả ta không biết ngươi cùng Liễu gia
có quan hệ tốt như vậy?” Đông Nhạc Quận Vương chắp hai tay ra sau lưng,
từ trên cao nhìn xuống nàng ta, giọng điệu lạnh như băng giống như trời
đông giá rét cơ hồ khiến nàng ta bị đông cứng.
Hoàn Tố Âm cả người run rẩy, thất kinh biện giải, “Không phải, con
chỉ là xem bọn hắn là khách......”
”Khách? Bách Lý Vân Diễm cũng là khách sao? Ngươi vì sao lại nghe
lời của nàng ta?”
Hoàn Tố Âm trên mặt nhất thời mất đi huyết sắc, một mảnh trắng
bệch.
”Ta thu ngươi làm nghĩa nữ còn chưa đủ sao? Thế nhưng vì lợi ích đi
tư thông với Bắc La. Coi như vì phần tình cảm nữ nhi này, ta sẽ không thể
giết ngươi, cút đi.” Đông Nhạc Quận vương lãnh khốc phất tay, thị vệ lập
tức đem Hoàn Tố Âm kéo ra ngoài.
Hoàn Tố Âm khóc hô, “Phụ vương, con sai lầm rồi...... Người bỏ qua
cho con lần này đi..... .”Nàng ta đã bị phế đi linh mạch, lại bị Đông Nhạc
Quận vương đuổi đi, như vậy nàng ta sẽ hoàn toàn mất đi thế lực để dựa
vào, trở thành một phế nhân, cho dù còn sống, cũng sẽ sống rất thảm.