”Một quốc không thể một ngày không có Quân, chúng ta hẳn nên lập
tức đem Quận vương đuổi về Vương thành, triệu tập đại thần, ổn định thế
cục. Ngươi hiện tại ngăn trở ta là có ý gì?” Chu Thanh Hà hướng về phía
Đông thúc rống giận.
Đông thúc cười lạnh, “Cái gì mà ổn định thế cục? Bất quá là Chu gia
ngươi nghĩ muốn soán quyền mà thôi. Quận vương hiện giờ thân thể đang
bị khuyết một chút, như thế nào có thể tùy tiện hoạt động? Ngươi đây là
muốn hại chết Quận vương sao?”
”Ngươi ngậm máu phun người!” Chu Thanh Hà mặt đỏ lên.”Các
ngươi trước đừng làm ầm ĩ, để cho Vũ tỷ tỷ xem cho Quận vương một
chút.” Nhạc Kỳ Nhân lôi kéo Bạch Vũ hướng về phía này.
Chu Thanh Hà lập tức đem cơn tức giận toàn bộ đổ lên người Bạch
Vũ, “Ta không đồng ý! Bạch Vũ thì tính là cái gì, có năng lực vì Quận
vương xem bệnh? Vạn nhất xảy ra chuyện nàng ta sẽ chịu trách nhiệm
sao?”
”Ta sẽ chịu trách nhiệm!” Nhạc Kỳ Nhân đẩy Chu Thanh Hà ra, kéo
Bạch Vũ đến bên cạnh giường. Chu Thanh Hà tức giận gần chết, lại không
thể làm gì, Nhạc Kỳ Nhân là nữ nhi duy nhất của Quận vương, nàng dẫn
người đến xem bệnh cho Quận vương, nếu ngăn cản thì đúng là không có
đạo lý.
Bạch Vũ xem xét một chút thương thế của Quận vương, cẩn thận bắt
mạch cho hắn, âm thầm lắp bắp kinh hãi, thần sắc ngưng trọng nói: “Quận
vương không phải chỉ bị thương ở đầu mới dẫn tới hôn mê, mà là bị trúng
độc.”
Sắc mặt Chu Thanh Hà đại biến, “Nói hưu nói vượn! Quận vương căn
bản là không có dấu hiệu trúng độc, nếu ông ta trúng độc, nhiều Y sư như
vậy còn có thể không nhìn ra sao?”