Bạch Vũ đã sớm dự đoán được hắn sẽ trốn, gần như kề sát lên người
để bắt được tay, tìm mạch đập của hắn.
Thương thế của Dạ Quân Mạc quả thật không có tăng thêm, nhưng
linh khí lại hoàn toàn trống rỗng, linh khí không có rối loạn, nhưng không
có linh khí nuôi dưỡng, thương thế của linh mạch cũng đừng nghĩ sẽ tốt,
hơn nữa linh khí của Dạ Quân Mạc thật sự là một chút cũng không có, cơ
hồ ngay cả linh khí bảo mệnh Triệu hoán sư dùng để gọi ra Triệu hoán thú
cũng đều dùng hết.
Nếu bị tiêu hao đến trống rỗng thêm vài lần nữa, linh mạch làm sao có
thể chịu đựng được?
Bạch Vũ u oán liếc nhìn Dạ Quân Mạc một cái.
”Không sao.” Dạ Quân Mạc thản nhiên nói. Đại lục này thấp hơn rất
nhiều, đối với hắn áp chế quá lớn, thương thế cũng vẫn không đổi.
Lại là không sao cả, tạo sao không có một chút để tâm đến thân thể
của mình? Vẻ mặt Bạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng lại
không thể làm gì, người ta lần này nói như thế nào cũng là vì nàng mới ra
tay.
”Hấp thụ nhiều linh khí chút đi, ta cùng với ngươi.” Bạch Vũ nhẹ
giọng nói.
Dạ Quân Mạc đạm mạc hạ mắt, khóe miệng gợi lên một độ cong tà
mị.
Tàn phá bên ngoài Thổ thành, Sa Hoằng, Nhạc Kỳ Nhân, cùng Đông
thúc mang theo nhóm Tiềm Long Vệ nhanh chóng tiến đến bất ngờ tập
kích.