”Đúng vậy, rất tuấn, còn rất, quen, mắt!” Bạch Vũ cơ hồ cắn răng
phun ra ba chữ này.
Thời điểm Đông Nhạc Quận Vương nói Vô Trần Cung đột nhiên xuất
hiện một Mạc Điện thực lực không rõ, nàng liền liên tưởng đến Dạ Quân
Mạc. Thực lực bí hiểm, có thể làm cho Thương trưởng lão tất cung tất kính,
rất phù hợp với tình huống của Dạ Quân Mạc.
Nhưng nàng cũng chỉ là phỏng đoán, hiện tại Dạ Quân Mạc lại thật sự
lấy thân phận Mạc Điện xuất hiện trước mặt nàng, làm cho nàng có loại ý
nghĩ xúc động muốn đánh người.
Khó trách lúc trước khi nàng hỏi Dạ Quân Mạc là ai, Dạ Quân Mạc lại
nói đến Triệu hoán đại hội nàng sẽ biết. Rõ ràng ngay từ đầu có thể nói rõ
mọi chuyện, vì sao không nói thẳng? Hay là hắn cảm thấy có thể cho nàng
một kinh hỉ? Tin tức này không kinh ngạc, không thú vị cũng không hay!
Dạ Quân Mạc giống như nghe được Bạch Vũ oán thầm, một đôi con
ngươi thâm thúy lạnh như băng nhìn về phía này, ánh mắt nhìn không thấu
như đêm tối cất giấu một tia ý cười không rõ.
”Vũ tỷ tỷ, Mạc Điện nhìn về phía này. Hắn đang nhìn chúng ta sao?
Nhưng tại sao muội lại cảm thấy...... rất lạnh.” Nhạc Kỳ Nhân không tự chủ
được rùng mình một cái, cảm giác giống như thật sự có hàn ý ngưng tụ lại.
Bạch Vũ thờ ơ, nàng sớm nhìn ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như băng
không có cảm xúc đã thành thói quen. Mỗi lần nhìn đến đôi mắt như sao
sáng kia, nàng chỉ cảm thấy đây là thứ đồ tốt đẹp nhất trên thế giới, có loại
xúc động muốn chiếm làm của riêng.