mọi người hắn sẽ không làm loại chuyện không có nhân phẩm như vậy, vẫn
treo lên một bộ dạng thâm tình, chính nghĩa chỉ trích:
”Bạch Vũ, ta biết lúc trước nàng lui hôn ước là do nàng hận ta, nhưng
đó cũng là bởi vì nàng phạm sai lầm lớn trộm đi bí tịch. Ta lúc trước miễn
cưỡng bảo trụ tính mạng của nàng, không thể tưởng được nàng từ yêu sinh
hận, thế nhưng xuống tay độc ác như vậy. Vân Diễm cùng chuyện của
chúng ta không có quan hệ, người nàng nên hận là ta, không nên thương
tổn nàng ấy!”
Bạch Vũ trong lòng xem thường ngước mặt lên nhìn trời, thật sự là rất
biết diễn, nói như thể ta là độc phụ chưa chịu từ bỏ ý định, liều chết quấn
quýt đánh đến mức vỡ vụn người khác mới thôi, ai thèm từ yêu sinh hận
với ngươi?
Giữa sân vang lên một trận nghị luận, nguyên lai Bạch Vũ là người
Bắc La, còn từng là vị hôn thê của Tam hoàng tử Bắc La, khó trách Bạch
Vũ hạ độc dược ác độc như vậy, cái này rõ ràng chính là tiết mục hai nữ
nhân tranh một nam nhân, không thể ngờ được đến xem Triệu hoán đại hội
cư nhiên còn có thể gặp phải chuyện cẩu huyết như vậy.
Oanh ——
Một cỗ áp lực hủy thiên diệt địa giống như một bàn tay khổng lồ vỗ
thật mạnh vào giữa sân thi đấu, tất cả mọi người nháy mắt áp lực thở không
nổi, ngay cả hô hấp đều khó khăn chứ nói chi là nói chuyện, trường thi đấu
lập tức quỷ dị an tĩnh lại.
Ám Ưng liếc nhìn khuôn mặt như sương lạnh của Dạ Quân Mạc, trong
lòng nói thầm: ngài có cần phải phóng thích uy áp lớn như vậy không?
Không phải là nghe được mọi người nghị luận Bắc Thần Phong cùng Bạch
Vũ cô nương từng có hôn ước nên mất hứng đó chứ? Ngài ép tới mức
người ta nói không được thì trong lòng ngài sẽ không suy nghĩ nữa sao?