Nàng thu hồi phong thư, cũng không thèm để ý Bắc Thần Phong, quay
đầu bước đi.
Biểu tình thâm tình của Bắc Thần Phong nháy mắt vỡ nát, nhìn bóng
lưng Bạch Vũ cắn chặt răng, “Ngươi không tin, ta sẽ cho ngươi nhìn thấy.
Nếu đã trở về Bắc La, ngươi cũng đừng nghĩ sẽ có thể rời đi lần nữa.”
Bạch Vũ trở lại đại điện, Dạ Quân Mạc đang nhắm mắt dưỡng thần,
hàn ý cự tuyệt tỏa ra ngàn dặm trên người khiến cho những người muốn
mời rượu không dám tiến lên, có cảm giác đánh thức vị này quả thực có thể
sẽ bị đánh chết, do dự nửa ngày cuối cùng cũng chỉ dám tìm Ám Ưng.
Bạch Vũ ngồi lại bên cạnh hắn, Dạ Quân Mạc đạm mạc mở to mắt,
“Ngại phiền toái thì giết.”
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, hiện tại xử lý Bắc Thần Phong, ngươi
xác định chúng ta còn có thể sống sót mà rời đi Bắc La Quận Quốc sao?
Tốt xấu gì nơi này cũng là địa bàn của người ta, ngươi có lợi hại hơn nữa
thì có thể một hơi xử lý một quốc gia tinh anh sao?
”Đừng, ta lần này chỉ muốn mang sư phụ rời đi, không cần phức tạp.”
Bạch Vũ nhanh chóng cự tuyệt, nếu nàng gật đầu, Dạ Quân Mạc quả thật sẽ
xử lý Bắc Thần Phong.
Bạch Vũ lấy ra lá thư, nói nội dung trong thư cho Dạ Quân Mạc.
Dạ Quân Mạc nhìn lướt qua, “Sư phụ nàng biết nàng trở về Bắc La khi
nào?”
Trong lòng Bạch Vũ lộp bộp một chút, cuối cùng cũng hiểu được vì
sao là lạ.
Giọng điệu trên phong thư này rõ ràng là sau khi Bạch Tử Quỳnh biết
nàng đến Bắc La mới lưu lại, Triệu hoán đại hội đã chấm dứt ba ngày,