Dạ Quân Mạc tựa vào bên cạnh Ôn Tuyền, cầm một quyển sách
nghiêm túc xem.
Bạch Vũ đi qua, nghịch ngợm hắt nước vào hắn, “Ngươi cũng xuống
dưới đi, đây là thánh tuyền chữa thương, ngâm trong này thương thế của
ngươi rất nhanh sẽ chuyển biến tốt.”
Dưới Ngũ Hành đại lục có hơn một ngàn vị diện, có vị diện nữ tử phải
tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, có vị diện là vương triều nữ tôn, cho nên đối
với các loại quy củ Bạch Vũ cũng không phải rất chú ý, đối với việc nam
nữ khác biệt cũng không biết, chỉ cảm thấy dù sao cũng đều mặc quần áo,
cùng nhau ngâm trong một cái Ôn Tuyền cũng không có gì đáng ngại.
“Không cần, ta lại tiếp tục xem sách.” Dạ Quân Mạc rũ mắt, thanh âm
hơi hơi có chút khàn khàn.
“Ngươi xem sách gì? Vì sao xem mà lỗ tai đều đỏ?” Bạch Vũ tò mò
nháy mắt.
“Nóng.”
“Vậy ngươi mặc nhiều quần áo như vậy làm gì? Sao không cởi ra vài
món?”
“Không muốn cởi.”
“Vì sao không muốn cởi? Trong y phục của ngươi cất giấu bảo bối
sao?”
“......” Dạ Quân Mạc hít sâu một hơi, áp chế đáy lòng buồn bực, nhìn
Bạch Vũ nằm sấp trên Ôn Tuyền giống như Mỹ Nhân Ngư, con ngươi
trước sau rét lạnh nhảy lên một tia nóng rực, “Ngươi cảm thấy ta sẽ không
xuống dưới sao?”