Lòng Dạ Quân Mạc vừa động, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Bạch
Vũ luyến tiếc buông ra. Nhưng luyến tiếc thì sao? Ở thêm vài ngày cũng
phải rời đi, cần gì phải đem tâm mình cũng để lại nơi này?
Hắn buông lỏng tay ra, trong con ngươi tối đen chỉ còn lại rét lạnh sâu
không thấy đáy, tìm không thấy một chút độ ấm, giống như băng sơn cứng
rắn, làm thế nào cũng không làm nóng lại được.
Bạch Vũ khóc, nước mắt giống như hạt châu rơi xuống, ôm chặt thắt
lưng Dạ Quân Mạc, chôn mặt vào trong lồng ngực của hắn, “Đừng đi, ở lại
được không? Ta không muốn ngươi đi, ta thích ngươi đi theo ta, thích ở
cùng một chỗ với ngươi......”
Bạch Vũ khóc thút thít nói, ngực đau quá, giống như chìm vào trong
nước không thể hô hấp, đột nhiên mở to mắt, từ trong mộng tỉnh táo lại.
Nàng nhìn bài trí trước mắt, mới nhớ tới, lúc nàng đột phá đã bất tỉnh,
chắc là Dạ Quân Mạc tìm một căn phòng yên lặng an trí cho nàng, những
chuyện vừa rồi chính là giấc mộng.
Một chút phiền muộn nổi lên trong lòng nàng, trên lông mi thật dài
còn vương một giọt nước mắt, trong lòng giống như có một mảnh trống
rỗng, thật là khó chịu, nhớ lại lúc nàng ôm chặt lấy Dạ Quân Mạc. Cái loại
cảm giác này tựa như ôm hy vọng duy nhất, sợ hãi nhất là phải buông tay,
hắn liền từ trong sinh mệnh của nàng mà hoàn toàn rời đi, rốt cuộc không
tìm lại được.
Nàng chống đỡ thân mình ngồi dậy, ngạc nhiên phát hiện Dạ Quân
Mạc đang dựa vào ở bên cạnh nàng, đang yên lặng ngủ.
Nàng gần như là không chút nghĩ ngợi liền ôm lấy hắn, khổ sở vừa rồi
mới dần dần biến mất.