Bạch Vũ: "......"
Nàng bổ nhào qua giữ chặt tay Dạ Quân Mạc, hung tợn cắn chặt.
Mặt Dạ Quân Mạc không đổi sắc, cưng chìusủngnịnh nhìn bộ dáng lý
sự của nàng, giống như đang nhìn một tiểu nãi cẩu (chó con mới sinh nuôi
bằng sữa) răng chưa dài.
Bạch Vũ không dùng sức cắn, không nói gì buông miệng ra trừng mắt
nhìn hắn, "Ngươi thoải mái, ta không thoải mái."
"Như vậyliền thoải mái." Dạ Quân Mạc duỗi cánh tay dài ra, tiện tay
kéo Bạch Vũ vào trong lòng.
"Dạ Quân Mạc!" Bạch Vũ rất muốn đánh người, "Chẳng lẽ ngươi
không đến núi An Khê tìm bảo vật trấn quốc sao?"
Dạ Quân Mạc sâu kín nhìn nàng, thập phần vô tội, "Ta đã phái Ám
Ưng đi, hắn nói cái mê cung kia rất nguy hiểm, nàng cảm thấyta nên đi?"
"Ách......"
"Cũng đúng, có lẽ Ám Ưng đối phó không được, quả thật ta cần phải
tự mình đi một chuyến."Thầnsắc Dạ Quân Mạc âm trầm, đứng dậyđịnh
xuống xe.
Bạch Vũ cuống quýt kéo hắn trở lại, "Không cần. Nguy hiểm thì
ngươi đừng đi, Ám Ưng có thể đối phó được."
Thân thể Dạ Quân Mạc thật vất vả điều trị mới tốt hơn một chút, có
thể không vận dụng linh khí được tốt nhất, nàng nào dám để cho hắn rời đi.
"Ta chiếm xe ngựa của nàng."
"Không sao, ngươi cứ an tâm mà ngồi."