Bọn họ theo trước cửa nhìn lại, Bạch Tử Quỳnh đã trở lại, phía sau
còn có một thiếu niên nhìn không đến hai mươi tuổi đi theo. Thiếu niên hé
ra khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan tuấn lãng lộ ra một cỗ khí chất
nam nhân.
Bắc La Quận vương nhìn thấy thiếu niên, lập tức đứng dậy nghênh
đón: “Vị này chắc là Sa Hoằng thống lĩnh? Thật sự là anh hùng xuất thiếu
niên.”
”Đông Nhạc Quận quốc thống lĩnh Sa Hoằng, gặp qua Bắc La Quận
vương.” Thiếu niên không kiêu ngạo không siểm nịnh hành lễ.
”Miễn lễ. Bổn vương chiêu đãi không chu toàn, đang có chút chuyện
phiền toái cần phải xử lý, ngươi đi đường mệt nhọc, không bằng trước đi
nghỉ ngơi đi.”
”Không ngại, ta ở lại đây cũng tốt.” Sa Hoằng nói xong, không coi ai
ra gì đến một bên ngồi xuống.
Bắc La Quận vương thấy thế cũng không nói được gì, Bạch Tử Quỳnh
đã túm chặt lấy, đổ ập chất vấn lên đầu hắn: “Quận vương, ta chỉ vừa mới
ly khai nửa ngày, ngươi cư nhiên lại xử tử đồ đệ của ta! Nàng đã làm sai cái
gì mà ngươi phải xử tử nàng? Ngươi phải cho ta một cái công đạo!”
”Đồ đệ của ngươi tự tiện đem bí tịch linh thuật bên trong thư các ăn
trộm ra ngoài, Quận vương phán tội nàng thì có gì không đúng?” Bách Lý
Uy vênh váo tự đắc trả lời.
”Nói hươu nói vượn! Đồ đệ của ta sẽ không làm loại chuyện này, sách
trong thư các nàng tùy thời đều có thể xem, lấy ra ngoài để làm cái gì? Lấy
ra bán sao? Ngươi mua?”
Bách Lý Uy trên trán gân xanh nhảy lên, cắn răng cười lạnh: “Nói
không đúng chính là cầm bán, giá trị của một quyển linh thuật đủ cho nàng