ta tiêu xài cả đời.”
”Ta phi! Đồ đệ của ta còn thiếu tiền sao? Đồ cưới ta cho nàng đủ để
mua mấy tòa thành, một quyển phá linh thuật lại khiến nàng hiếm lạ sao?”
“.....” Bách Lý Uy tức giận sôi lên, nửa ngày nói không ra một chữ. Y
sư quả thật là chức nghiệp không thiếu tiền nhất ở Vân Vũ Thần Châu,
Bạch Tử Quỳnh là thần y nổi danh, tài phú trong tay nhiều đến mức ngay
cả Quận vương cũng ghen tị.
Bạch Vũ che miệng cười trộm, trong lòng yên lặng đối với sư phụ giơ
ngón tay cái. Sư phụ quả nhiên uy vũ khí phách! Một hồi đến liền đem khí
thế khiến người khác chết khiếp.
”Quốc sư, ta biết ngươi đau lòng đồ đệ, nhưng chuyện Bạch Vũ ăn
trộm linh thuật là sự thật, Bách Lý tướng quân tự mình khám xét ra, không
thể chối cãi! Người tới, đem Bạch Vũ dẫn đi cho bổn vương.”
Bắc La Quận vương đột nhiên mở miệng, đánh gãy tranh chấp của hai
người, đạm mạc hạ lệnh.
”Chậm đã! Quận vương, ngươi nhất định phải xử trí đồ đệ của ta sao?”
Bạch Tử Quỳnh nóng nảy, giống như gà mái bảo vệ con đem Bạch Vũ bảo
vệ bên người.
Bắc La Quận vương lộ ra ý cười bí hiểm: “Cũng không nhất thiết là
mạng của nàng ta.”