trung long phượng nổi bật, ngay cả Đỉnh chủ và các trưởng lão nhìn thấy
hắn cũng là khách khách khí khí, đệ tử phía dưới đối với hắn lại chỉ có lấy
lòng nịnh bợ, nữ đệ tử lại không ai là không thích hắn.
Bạch Vũ cũng không cho hắn mặt mũi chút nào, đối với hắn một chút
hảo cảm cũng không có, lá gan cũng là đủ lớn, nhưng nghĩ đến Bạch Vũ
dám một mình chống lại toàn bộ đỉnh Kinh Lôi, Đường chủ cũng không
cảm thấy kỳ quái.
"Ta làm sao?" Bạch Vũ không cho là đúng lườm hắn.
"Được, ta nhớ kỹ ngươi!" Tả Khưu Lan nghiến răng nghiến lợi, hung
tợn nói.
Bạch Vũ nháy mắt mấy cái, hoài nghi nhìn hắn: "Ngươi thật sự nhớ kỹ
ta?"
Tả Khưu Lan sửng sốt, cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn ngập hèn
mọn: "Thì ra là thế, ngươi giở nhiều mánh khóe đùa giỡn như vậy chỉ là
muốn để cho ta nhớ kỹ ngươi, mấy trò lừa bịp lạt mềm buộc chặt ta đã thấy
nhiều rồi, loại nữ tử như ngươi thật sự là đáng bị coi thường."
"Ngươi mới đáng bị coi thường! Thứ nhất, ngươi không biết tên của
ta, thứ hai, không nhận ra bộ dạng của ta, ngươi nhớ kỹ ta cái gì? Thủ tịch
đệ tử thì thế nào? Một tên tự cho là đúng, cho ngươi nhớ kỹ, ta có chỗ gì
tốt?" Bạch Vũ căm tức giận dữ mắng mỏ, khinh thường quay người, lười
phải nói chuyện với hắn.
Mặt Tả Khưu Lan nhất thời đỏ lên, nửa ngày nói không ra lời. Hắn
muốn thân phận có thân phận, muốn thực lực có thực lực, nữ nhân nào nhìn
thấy hắn mà không mê muội vì hắn, người nào không phải muốn khiến cho
hắn chú ý, hắn đã có thói quen được những ánh mắt sùng bái vây quanh,
hôm nay lại gặp một người khác biệt.