Ánh mắt Không Đồng Dục nhìn chằm chằm, thấy bọn họ lấy linh thịt
giao cho Bạch Vũ, trong mắt đều muốn phun ra lửa, không cam lòng nhìn
Tả Khưu Lan: "Tả sư huynh, huynh thật sự không hiếm lạ sao?"
Rung động đè nặng trong lòng Tả Khưu Lan, hắn lớn như vậy vẫn
chưa một lần nhìn thấy linh thịt, quả thật có chút động tâm, nhưng nếu hắn
nói không đoạt, tuyệt đối sẽ không lật lọng.
Hắn khinh thường liếc nhìn Không Đồng Dục một cái: "Ta muốn có
thứ gì thì sẽ tự tay giành lấy. Nếu ngươi muốn cướp thì tự mình động thủ
đi."
Không Đồng Dục tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, châm chọc
cười lạnh một tiếng: "Ta thấy là do huynh không dám tranh với Viêm Hạo
Thiên?" Tả Khưu Lan có tư cách kiêu ngạo và thực lực, có thể chẳng thèm
ngó tới Bạch Vũ và Viêm Hạo Thiên, nhưng Không Đồng Dục không có!
Hắn nhìn Bạch Vũ, ghen tị trong mắt không hề che dấu chút nào, đỏ
mắt thầm nghĩ muốn giết người.
Bạch Vũ tiếp nhận chiến lợi phẩm Tả Vũ đưa tới, dùng ý thức cất tất
cả vào túi săn bắt, chính là lặng lẽ thu linh thịt vào nhẫn Bách Vũ.
Tất cả thu hoạch lần này cộng lại so ra cũng kém giá trị của miếng linh
thịt này, đương nhiên phải cẩn thận cất giữ, về phần những vật khác cứ sắp
xếp ở nơi này trước, sau khi trở về lại phân chia.
Nàng vừa thu dọn xong này nọ, bỗng nhiên cảm thấy trước mắt lắc lư
một trận, vốn tưởng rằng là nàng bị thương đến choáng váng đầu, cẩn thận
nhìn lên, xa xa trên ngọn núi tuyết trắng thật dày có thác nước trút xuống,
giống như nước lũ dâng trào, trong nháy mắt bao phủ hơn phân nửa khe
núi, khí thế mãnh liệt tới gần bọn họ.
"Tuyết lở!" Bạch Vũ nghẹn họng nhìn trân trối.