Trong nháy mắt, Bạch Vũ bị nện rơi vào bên trong tầng tuyết trắng
thật dày, có loại cảm giác bị chôn vùi vào trong lòng đất, không mở mắt ra
được, khó chịu đến mức không thể hô hấp, chỉ có một cỗ tử vong lạnh như
băng thẩm thấu vào trong xương cốt.
Bỗng nhiên, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng được một cảm
giác ấm áp bao trùm, hóa thành một dòng nước ấm chảy vào trong lòng
nàng, lạnh lẽo trên người lập tức biến mất. Một lực lượng làm cho nàng an
tâm kéo nàng ra khỏi đống tuyết, nàng thở phì phò từng ngụm từng ngụm,
mở to mắt, nhìn Dạ Quân Mạc trước mặt.
"Lạnh không?" Dạ Quân Mạc cởi bỏ áo choàng lông chồn mịn như
nhung trên người, quấn cả người Bạch Vũ, hết lòng buộc lại.
"Không lạnh. Những người khác đâu?" Bạch Vũ chôn mặt vào trong
lồng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như ôm lấy một cái lò lửa lớn, nhiệt
khí ấm áp vây quanh nàng, cả người đều lộ ra thoải mái.
"Đã tách ra. Bọn họ bị chôn không sâu." Cho nên lăn qua lăn lại một
chút có thể tự mình trèo lên, không thể chết được, không cần quan tâm.
Bạch Vũ nhẹ nhàng thở ra, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, một đôi
con ngươi ngập nước hoảng sợ giống như nai con nhìn hắn: "Ngươi cố ý tới
cứu ta? Làm sao ngươi biết ta ở đây?"
"Đoán."
Bạch Vũ trừng mắt: "Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi."
Dạ Quân Mạc cúi đầu nhìn nàng, ôm nàng thật chặt: "Tiểu Thanh của
nàng và Triệu Hoán Thú của ta kết nối truyền âm ngàn dặm."