Vũ sẽ làm ra linh tửu thơm ngon hơn bọn họ, Bạch Vũ tiện tay lấy ra linh
tửu cũng đủ để lay động toàn bộ Vân Vũ Thần Châu!
Bạch Vũ cũng không đợi cho mọi người đi hết, lúc sắc trời vừa mới hạ
xuống, Bạch Vũ mở vò rượu ra, rót ba ly rượu, đưa tới trước mặt ba vị Bình
Thẩm.
Rượu này trong suốt, hương thơm tinh khiết, nghe ra còn có loại cảm
giác say lòng người, nhưng lại không khác với rượu Lê Hoa ngay từ đầu
lấy đến, một chút linh khí cũng không có. Ba người hai mặt nhìn nhau, cái
mũi đều hít đến nghiêng lệch, Bạch Vũ lăn qua lăn lại lâu như vậy, tất cả
đều là lãng phí thời gian, còn lãng phídược liệu.
Nhưng sau khi bọn họ không có bất cứ hy vọng nào uống xong linh
tửu, cả người đều sợ ngây người.
Tay Tửu trưởng lão nắm ly rượu run lên nhè nhẹ: "Rượu này...... Ta có
thể uống thêm một ly không?"
Bạch Vũ lắc lắc vò rượu, "Có thể, vẫn còn lại một ly. Nhưng tốt nhất
là Tửu trương lão phải chuẩn bị tâm lý, rượu này tên là Nhiên Huyết (máu
bốc cháy), uống hai ly sẽ bắt đầu có hiệu quả."
Tửu trưởng lão lại uống thêm một ly, linh khí cuồng loạn trên người
bắt đầu khởi động, bỗng nhiên khuếch tán ra, biến mất vô ảnh vô tung.
Tửu trưởng lão kích động rơi nước mắt: "Ta đột phá! Ta đã mắc kẹt ở
Triệu Hoán Sư cao giai năm mươi năm...... Ta đột phá......"
Toàn trường đều khiếp sợ đến mức rớt tròng mắt, Bách Lý Vân Diễm
giống như bị sét đánh, đánh chết cũng không tin.
Làm sao lại có linh tửu hữu hiệu như vậy? Bình cảnh năm mươi năm
không hề buông lỏng làm sao có thể nói phá liền phá, nhất định là có gì đó,