"Đây không phải là Bạch Vũ sao? Đứng ở nơi này làm gì, không phải
muốn tiến vào Chủ Điện bị đuổi ra ngoài đó chứ?" Cố tình Bách Lý Vân
Diễm vẫn tốt lành không chết từ phía sau chạy đến chọc tức, vẻ mặt tươi
cười đắc ý.
Bạch Vũ không kiên nhẫn liếc nhìn nàng ta một cái: "Ta làm gì, ngươi
quản được sao?"
"Ta không xen vào, nhưng ta chỉ là có lòng tốt, ngươi có lời gì muốn
nói ta sẽ truyền lại cho sư phụ ngươi. Ta có may mắn được Cung chủ
truyền đến tham gia Yến tửu, còn muốn thay ngươi truyền lời. Ngươi đã
không cảm kích, coi như thôi." Bách Lý Vân Diễm nũng nịu hít một tiếng,
một bộ ngươi không nhìn ra được lòng tốt của người ta.
Bạch Vũ cười lạnh, cho dù nàng có muốn nói cũng sẽ không nhờ Bách
Lý Vân Diễm truyền lời.
Nhạc Kỳ Nhân khinh bỉ hừ hừ: "Ngươi nói những thứ này không phải
là đang khoe khoang sao? Một phế nhân, có gì tốt mà đắc ý."
Sắc mặt Bách Lý Vân Diễm thay đổi một chút, nàng ta hận nhất chính
là người khác nói nàng ta là phế nhân. Nàng ta vốn cũng là thiên tài hiếm
có, cũng nên tỏa hào quang ở Vô Trần Cung. Nếu không phải do Bạch Vũ,
làm sao nàng ta có thể biến thành phế nhân, làm sao có thể thành một học
đồ không được để mắt tới?
Mỗi lần nghĩ như vậy, oán khí tựa như một cây đao không ngừng đâm
vào đáy lòng nàng ta, làm cho nàng ta phẫn hận muốn giết người.
Nàng ta hung tợn kẹp chặt răng: "Là ta đắc ý, thì thế nào? Bạch Vũ,
ngươi nhớ kỹ cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ trả lại toàn bộ khuất nhục mà
ngươi cho ta!"