Gây khó dễ cho người bị thương, còn chịu ân huệ của người ta, như
thế nào cũng phải hồi báo. Bạch Vũ đối với y thuật của mình coi như cũng
có tin tưởng, cho dù nàng trị không hết, không phải còn có sư phụ sao? Bất
quá Bạch Vũ cũng không dám chắc, cho dù là thần y cũng có thể trị không
hết bệnh, ở trên phương diện y thuật nàng phải thật sự nghiêm túc.
”Ta sẽ lại đến tìm nàng.” Dạ Quân Mạc đạm mạc gật đầu. Hắn liều
mạng khắc chế chính mình, mới không đem Bạch Vũ trực tiếp đóng gói
mang đi, nếu làm như vậy Bạch Vũ quả thực có thể sẽ xem hắn như bọn
buôn người không có ý tốt.
”Bây giờ phải đi? Ta còn chưa biết tên của ngươi.” Bạch Vũ đột nhiên
nhớ tới vấn đề lớn này, trên trán không khỏi nổi lên hắc tuyến. Một người
ngay cả tên nàng cũng không biết cư nhiên lại tin tưởng như vậy, tấm lòng
của nàng đúng là rộng lớn a? Bị người đem bán cũng không biết.
Dạ Quân Mạc trầm mặc một hồi, đột nhiên đến gần Bạch Vũ, khuôn
mặt tuấn mỹ trước mắt Bạch Vũ vô hạn phóng đại: “Nàng xác định muốn
biết sao?”
”Ách..... Không thể hỏi sao?” Trái tim Bạch Vũ mãnh liệt nhảy dựng,
không tự chủ được lui về phía sau. Không được phép hỏi sao, đây là muốn
làm gì?
Dạ Quân Mạc một phen giữ chặt nàng, ngón tay thon dài lướt nhẹ qua
hai má có chút phiếm hồng của nàng: “Nàng nghe cho rõ, ta tên là Dạ Quân
Mạc. Không được phép quên cái tên này nữa!”