ĐỘC Y THẦN NỮ- PHÚC HẮC LÃNH ĐẾ CUỒNG SỦNG THÊ - Trang 90

A! Quên mang cái khăn che mặt! Khó trách Sa Hoằng biểu tình đột

nhiên kỳ quái như vậy. Bạch Vũ nhanh chóng mang cái khăn che mặt lên,
làm bộ như không có việc gì: “Ngươi hãy coi như chưa nhìn thấy gì đi.”

Sa Hoằng khóe miệng vừa kéo, điều này sao có thể làm bộ như không

thấy? Bắc Thần Phong còn nói ngươi là xấu nữ, con mắt của hắn bị mù
sao? Hai người vừa về tới chỗ lửa trại, Sa Hoằng lập tức gọi mọi người dậy,
suốt đêm ra khỏi phiến rừng rậm này.

Kế tiếp trên đường, Sa Hoằng không bao giờ ăn ngủ bên ngoài nữa, có

sốt ruột cũng đều ở lại trạm dịch.

Ba ngày sau, đoàn người rốt cục cũng tới nơi, biên cảnh chi thành

Đông Nhạc Quận quốc, được xưng là vùng phụ cận có nhiều mãnh thú
hung dữ nhất của Bình Thạch thành.

Biên cảnh hoang vắng thật sự không có nói quá, đặc biệt dọc tường

thành đổ nát, cát vàng bay đầy trời, bụi đất bay lên, bên ngoài tường thành
chính là sa mạc hoang dã hiếm có dấu vết con người, thường xuyên có
nhiều dã thú lui tới, thậm chí người có năng lực chiến đấu còn có thể Triệu
hoán ra mãnh thú ăn thịt người.

Bình Thạch thành bởi vì thường xuyên bị mãnh thú công kích, tường

thành mới bị tổn hại nghiêm trọng.

Trên thành lâu, các nơi đều có đội thị vệ tuần tra, mỗi đội đều có một

Triệu hoán sĩ dẫn đầu, phòng ngừa có mãnh thú tập kích, đồn thời giám sát
người bị đày đến đây tu sửa tường thành. Thành lâu phụ cận cùng lều trại
nối liền một mảnh, chính là địa phương cho những người tu sửa tường
thành ở lại.

Lều trại rất nhỏ, chỉ đủ một người nằm ngủ. Một tầng vải bố hơi

mỏng, nhìn qua giống như tùy thời đều có thể bị bão cát thổi đi, đại đa số
đều bị tổn hại, chứ chưa nói tới chuyện có thể che gió tránh mưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.