đáng ngại , hai vị hoàng huynh khó có dịp quang lâm Tề vương phủ, ta tự
nhiên phải tận tâm phụng bồi mới đúng."
Phượng Lan Dạ nói xong, cũng không đợi Nam Cung Trác cùng Nam
Cung Liệt mở miệng, liền nói tiếp.
"Về phần những người chuyên làm chuyện trộm đạo sỉ nhục, thật nên
xuống mười tám tầng Địa Ngục, ta nghĩ những người đó nhất định sẽ bị sét
đánh, lão trờ sẽ không cho bọn hắn có kết quả tốt ."
Phượng Lan Dạ không chút khách khí tức giận mắng, nghĩ đến giả làm
trò này để mắng hai người trước mặt, trong lòng cảm thấy sảng khoái hơn
rồi, mắt thấy Tấn vương cùng Sở Vương sắc mặt càng ngày càng xanh,
nàng càng vui vẻ hơn, dừng lại một chút lại mắng tiếp.
"Những kẻ đó đáng bị giết thiên đao vạn hoạ, ngay cả nữ nhân đều
không buông tha, heo chó không bằng, chẳng những bị sét đánh, cần phải
bị hỏa thiêu, ngũ mã phanh thây, cuối cùng vứt xác nơi hoang dã."
Phượng Lan Dạ đang hưng phấn mắng, thì ở một bên Tấn vương trên
mặt đổ mồ hôi, bên xanh bên trắng, bịch một tiếng đứng lên, bên cạnh Sở
Vương cũng không khá hơn chút nào, nắm chặc hai tay khắc chế mình, nếu
không cũng đã sớm đứng dậy.
Nam Cung Diệp vừa nhìn nhị hoàng huynh cùng tứ hoàng huynh sắc mặt
đều khó coi, lấy làm kỳ quái nhếch lên lông mày hẹp dài: "nhị hoàng
huynh, tứ hoàng huynh, sao vậy?"
Nam Cung Trác cùng Nam Cung Liệt cả kinh, mồ hôi trên mặt nhiều
hơn, bất quá đã thanh tỉnh mấy phần: "Thật sự là quá đáng giận, không ngờ
dám khi dễ Thất đệ muội, một hài tử nhỏ như vậy, những người đó quá
đáng hận."