Nam Cung Diệp ngồi thẳng người, trong tay giơ lên một mảnh lông
ngỗng, làm như không có chuyện gì xảy ra mở miệng: "Gọi nàng rời
giường."
" a?"
Phượng Lan Dạ tung mình ngồi dậy, mới nhìn rõ hoàn cảnh chỗ mình ở,
liền nhớ đến chuyện phát sinh tối hôm qua, vốn cho là mình ngủ không
được, không nghĩ tới ngủ say như thế, nhìn lại Nam Cung Diệp vẻ mặt giờ
phút này cũng là một đêm ngủ rát ngon, xem ra hai người ngủ một gian
phòng, một chút việc cũng không có, cuối cùng nàng cũng yên lòng.
Bất quá đối với việc Nam Cung Diệp sáng sớm đã gọi nàng dậy, có chút
không vừa ý, cong miệng lên: "Ta còn muốn ngủ, ngươi đánh thức ta làm
cái gì?"
"Không phải là muốn vào cung sao?"
Nam Cung Diệp kỳ quái cau mài, khóe môi mị hoặc đầy hứng thú.
Phượng Lan Dạ lập tức nhớ tới chuyện muốn vào cung, vội vươn tay đẩy
hắn: "Mau đi ra, để cho Diệp Linh cùng Hoa Ngạc đi vào hầu hạ ta, thật đã
muộn rồi, để cho Vụ Tiễn sốt ruột chờ ."
" An vương phi đã ở chính sảnh Vương Phủ chờ nàng."
Nam Cung Diệp cũng là không có làm khó nàng, đứng lên đi ra ngoài,
bất quá lời này ném ra khiến cho Phượng Lan Dạ giống như gà bị nhổ lông,
liền đứng dậy hướng về phía người đang đi ra nghiến răng nghiến lợi nói:
"Vậy sao không gọi ta sớm một chút."
Đáng tiếc không ai để ý tới nàng, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh từ bên ngoài
đi tới, cẩn thận từng li từng tí đánh giá gian phòng, sau đó đi tới hầu hạ