thương hương tiếc ngọc, nàng bị như vậy, hắn chẳng những làm như không
thấy, hơn nữa còn phá hủy mặt của nàng.
"Ngươi tại sao lại muốn phá hủy mặt của ta"Kiều lung khóc lên, nước
mắt hòa cùng vết máu, nhỏ giọt trên mặt đất.
Phượng Lan Dạ nhìn nữ tử này, cau mài, đáy lòng thở dài, tội gì còn
quay trở lại, nếu Thiên Bột Thần đã thả ngươi một con ngựa, ngươi nên trở
về Long Tường quốc đi, không phải đã tốt hơn sao? Thế nhưng còn quay
lại để chịu tội.
"Còn có cái gì xứng đôi với ta."
Nam Cung Diệp vẫn đang đợi đáp án của Kiều Lung, bên trong phòng
khách tất cả mọi người đều hiểu, nếu như Kiều Lung còn nói ra một thứ gì
nữa, chỉ sợ sẽ nhất nhất đều bị Vương gia hủy diệt, ngay cả Kiều Lung
trong lòng cũng biết rõ, nên nào còn dám nói ra một chữ nào, nàng không
nói lời nào, sắc mặt Nam Cung Diệp đột nhiên thay đổi, âm ngao lăngh, ra
lệnh " Nguyệt Cẩn, phế đi võ công của nàng cho ta, phái người đem nàng
đưa về Long Tường quốc đi."
" dạ, Vương gia."
Nguyệt Cẩn nào dám nói nhiều, lập tức đi tới đưa tay lên điểm huyệt đạo
của Kiều Lung , Kiều Lung vốn bị nội thương, hơn nữa trên mặt bị hủy,
ngay cả tâm cũng chết rồi, nào còn phản ứng lại, mặc cho Nguyệt Cẩn định
đoạt, Nguyệt Cẩn đem Kiều Lung dẫn ra ngoài, đi làm việc.
Trong khách sãnh, Thiên Bột Thần còn quỳ chờ xử phạt, Nam Cung
Diệp âm trầm nhìn Thiên Bột Thần.
"Không nghĩ tới ngươi dám can đảm giấu diếm lừa gạt Bổn vương,
người như vậy Bổn vương cũng không dám lưu, lập tức trở về Nhu Yên
đảo đi, nói cho hắn biết, từ nay về sau Bổn vương không muốn gặp lại hắn