Vẫn ở một bên Trầm Thanh Ế nghe được lời Yên Hành nói…, tựa hồ
thấy được hi vọng, lập tức xé môi nở nụ cười đắc ý, ngay cả gương mặt đau
đớn cũng đã quên, nịnh hót mở miệng.
“Yên tướng quân, ngươi xem, nàng ngay cả ngươi cũng không để vào
trong mắt rồi, huống chi là ta.”
Yên Hành tuy biết nữ nhân này không có lòng tốt, nhưng lời này đã nâng
hỏa khí lên càng lớn hơn, tay hắn cầm bội kiếm bên hông định rút ra, thì
thủ hạ thị vệ của Tư Mã Vụ Tiễn thấy chủ tử sẽ bị thiệt thòi, nên đưa tay
lên lôi công chúa lui về phía sau, còn bản thân thì nắm bảo kiếm ở bên
hông, trợn mắt nhìn.
Trong tiểu viện trống rỗng, gió thổi mạnh mẽ, sát khí sâu nặng, có người
khẩn trương , có người mang bộ dạng xem kịch vui, nhưng tóm lại ai cũng
không nói không động.
Đột nhiên một đạo thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên.
“Tốt lắm, các ngươi muốn đánh thì đi ra ngoài đánh, Đừng làm ô uế sân
của ta.”
Lời vừa nói ra, mọi người đều quay đầu, nhìn về phía người nói chuyện
đứng ở trước cửa viện môn, Phượng Lan Dạ ngáp một cái, tựa hồ có chút
nhàm chán, không nhịn được nên mở miệng.
Yên Hành bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, trong bụng chán nản, xem
ra lại đụng tới một nữ nhân không đem hắn để vào trong mắt.
Trên con đường này, có một Tư Mã Vụ Tiễn đã đủ mệt, nay lại thêm một
Phượng Lan Dạ, hết lần này tới lần khác hắn vẫn còn đang suy nghĩ không
biết nên đối xử với nàng như thế nào, bởi vì sáng sớm hắn đã nhận được
khẩu lệnh của tướng quân, sau này cần chiếu cố tiểu nha đầu này nhiều một
chút, hắn thật sự không rõ hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mà một người luôn