ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 12

cùng lúc đánh tới trên người đồng bọn, lập tức vang lên mấy đạo thanh âm
đau đớn, oán trách tức giận mắng.

Đứng ở đàng xa lão Đại nhìn trước mắt hết thảy, nén giận mắng lên:

"Đúng là một đám phế vật."

Hạ Mạn mới mặc kệ những tên lưu manh này, thân hình nhảy xuống, rơi

vào chỗ cách nơi này hơn ba thước, giơ tay lên, túi vải trắng trên vai tung
bay ra ngoài, rơi thẳng đến trên người mười mấy tên kia.

Những người đó đầu tiên là khó hiểu, chờ đến khi thấy đồ vật bên trong,

sắc mặt đại biến, bị làm cho hoảng sợ thụt lui về phía sau.

Chỉ thấy trong đại sảnh bóng loáng, rắn độc, bò cạp, nhện độc, bò ra

khắp nơi.

Trong đại sảnh tiếng kêu la không ngừng, chẳng những mười mấy hộ vệ

áo đen kia chạy trốn tán loạn, mà ngay cả tiểu thư chiêu đãi trước đại sảnh
cùng tất cả đều chạy vào bên trong, tiếng thét chói tai không ngừng.

Hạ Mạn con ngươi chợt lóe lên hàn quang, bọn họ cũng biết sợ, có biết

nàng từ nhỏ đã cùng những thứ động vật này làm bạn, mà hết thảy những
đều này cũng do cái kẻ gọi là đại sư ở bên trong ban tặng, bởi vì hắn nói
nàng mạng khắc phụ khắc mẫu, cho nên làm hại nàng bị ném vào ngàn dặm
rừng hoang, nếu không phải sư phụ nhặt được nàng, chỉ sợ nàng đã sớm ở
trong bụng của dã lang.

Đáng tiếc sư phụ là một hòa thượng, chỉ có thể nuôi lớn nàng, dạy nàng

hết thảy những đều nên dạy đích, duy chỉ có tình thương là không thể.

Mà nàng kể từ khi trong lúc vô tình nghe lén được sư phụ cùng sư huynh

nói chuyện, trong lòng liền chôn xuống một mối thù, vốn là sư phụ từng
điều tra hỏi thăm thân thế của nàng, muốn đem nàng đưa trở về, không nghĩ
tới cha mẹ nàng cự tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.