ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 1212

Nam Cung Diệp nhẹ cúi người, cánh môi lạnh như nước ấn xuống, nhẹ

nhàng ôn nhu chạm vào đôi môi nhỏ nhắn của Phượng Dạ. Phượng Lan Dạ
thân thể cứng đờ, sau đó kịp phản ứng, thật nhanh đưa tay đẩy ra Nam
Cung Diệp, quay người chạy trối chết. (Su: ta pùn cừi đoạn nì, trông như
thể a là sắc lang và tỷ là pé cừu ngây thơ í, phản ứng của Lan nhi lúc này
mới giống zới số tuổi hiện giờ của nàng a~ hắc hắc, à, tung bông cho a đã
ăn đậu hũ thành công nào^O^)

Tim đập như trống, dưới chân vấp váp, không biết nàng như thế nào về

được phòng ngủ của chính mình. Mấy tiểu nha đầu không biết xảy ra
chuyện gì, chỉ thấy Tiểu Vương phi gương mặt đỏ ửng giống như một đóa
hoa Hồng, chẳng những thanh thuần linh động, còn lộ ra mị thái diễm lệ,
thật là động lòng người nói không nên lời.

Trong lương đình, Nam Cung Diệp nhìn bóng lưng Phượng Lan Dạ rời

đi, bàn tay thon dài không nhịn được sờ nhẹ cánh môi mình, tựa hồ còn lưu
lại hương thơm thoang thoảng của Lan Nhi, ánh mắt chợt lóe lên tia mềm
mại. (Su: ta tưởng tượng tới cảnh nì…mơ màng…chảy nước miếng…ác,
mất hình tượng wá, lau lau~)

Cảm giác như vậy hắn chưa bao giờ trải qua, tim đập rất nhanh, tựa hồ

có một ngọn lửa nóng cháy bốc lên.

Mặc dù lúc trước cũng biết bản thân thích cái tiểu nha đầu kia, nhưng

hiện tại tựa hồ không phải chỉ đơn giản là thích rồi? Là yêu nha đầu kia
sao? Đây là yêu sao? (Su: aaa, cột mốc quan trọng lịch sử, nào các nàng,
móc bút ra take note nào, ta đợi ngày nì mãi, tung bông tung hoa tung…đủ
thứ, tèng téng teng~)

Cho tới bây giờ Nam Cung Diệp chưa từng yêu người nào, cảm giác vừa

xa lạ vừa bất an, cái loại lo sợ này từ nơi ngón tay tiếp xúc chạy đến tâm trí
hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.