Người khác ác nàng không sợ, nàng sợ nhất người khác khóc, nàng sẽ
hoàn toàn không có lực chống đỡ, huống chi còn là một Lão Ngoan Đồng
như vậy.
Quỳ cơ lão nhân vừa nghe lời của nàng, khóe môi lộ ra nụ cười cực kỳ
giảo hoạt, hắn biết công phu khóc của mình là vô địch thiên hạ , ban đầu là
Ngọc nhi, chỉ cần hắn khóc là mọi chuyện liền được giải quyết, bây giờ
nhìn lại vẫn là như vậy, vô địch thiên hạ a, siêu thành công luôn, Quỳ cơ
lão nhân mặt mày hớn hở, nơi nào bộ dạng lúc trước một khóc hai nháo ba
treo cổ , hắn liếc nhìn Phượng Lan Dạ, cười đến ngọt ngọt ngào ngào.
" Dạ nhi thật ngoan ngoãn, ngươi còn trách ta hay không ? Tha thứ cho
ta chứ?"
Phượng Lan Dạ nghĩ đến chuyện hắn gây ra, liền chuẩn bị cho hắn một
bộ mặt lạnh, ai biết người nầy lập tức bỉu môi, thật giống như nếu bị ủy
khuất nữa sẽ khóc ngay lập tức, nàng còn có lời gì dám nói nữa đây, nên
vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện gì, thấy ngươi tặng ta Thanh Đại cùng
Lam đại, còn tặng cho ta hai món lễ vật, ta tha thứ cho ngươi."
" Tốt, chờ ngươi sau này vào đảo rồi, tất cả bảo bối bên trong thư phòng
của gia gia toàn bộ để lại cho ngươi."
" Tốt" Phượng Lan Dạ cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, nói vậy bên
trong sẽ có rất nhiều thứ tốt, cái này là nàng cảm thấy hứng thú nhất .
Nam Cung Diệp thấy bộ dạng thật cao hứng của Quỳ cơ lão nhân, trong
lòng không khỏi nhuộm lên một tia ấm áp, nếu như ban đầu hắn nhận thức
lão sớm một chút, bọn họ nhất định sẽ hưởng thụ rất nhiều ngày vui vui vẻ
vẻ, quản chi việc có cùng hắn trở về Nhu Yên đảo hay không, bất quá vừa
nghĩ tới nếu quả thật là như vậy, hắn cũng sẽ không gặp được Lan Dạ, rồi
lại hối hận về việc chậm rãi nhìn nhận lão, liền từ từ mở miệng.
" Gia gia ngồi xuống, ta có việc hỏi ngươi."