nụ cười.
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ trở lại Thụy Vương Phủ, lập tức
sai người theo cách điều chế đi lấy thuốc, sau đó ở Thụy trong vương phủ
lấy ra một cái bát lớn bắt đầu điều chế dược, trong bát dược tăng thêm máu
của Phượng Lan Dạ, sau đó đưa đến trạm dịch, trong lúc nhất thời quả
nhiên đã khống chế được, mọi người tại Định Châu cuối cùng cũng thở
phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà Nam Cung Diệp thì thiếu chút nữa vì đau lòng mà chết đi,
hắn ôm Phượng Lan Dạ, nhìn nàng bởi vì lấy máu quá nhiều, sắc mặt có
chút tái nhợt, không khỏi đau lòng kêu lên.
" Ngày mai không cho lấy nữa, ta lập tức phái người đi Nhu Yên đảo, để
cho gia gia mang công thức điều chế ra đan hoàn lúc trước nàng dùng, theo
đó mà kê đơn thuốc, ta nghĩ nhất định có thể giải thi độc."
Phượng Lan Dạ nằm trong ngực của hắn, biết hắn vì đau lòng mình,
nàng thấy giống như được uống mật ngọt vậy, chẳng qua ngoài miệng lại
không ngừng nhắc nhở hắn.
" Ngươi cho rằng gia gia không nghĩ tới sao? Chẳng qua đan dược đó
phải có trên trăm loại dược liệu trân quý, nhất thời căn bản là không có đủ,
hơn nữa lại hiếm quý vô cùng, muốn tập hợp đủ nhiều dược liệu như vậy, ít
nhất cũng phải mười năm, chỉ sợ đến lúc đó tất cả mọi người Định Châu
đều chết hết."
Nam Cung Diệp biết lời nói của Phượng Lan Dạ là sự thật, nếu thật có
những dược liệu này, gia gia đã sớm chế ra rồi, đâu cần dùng đan dược thay
thế kia, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt như đoá
bạch mai trong đêm tuyết trắng, làm tim của hắn khó chịu như bị dao cắt.
" Lan Nhi."