ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 1390

xuống.

Cuộc đời thống khổ như thế, nếu không có thể sống, sao không theo

nàng cùng chết đi, chỉ cầu kiếp sau sẽ gặp lại.

Lan Nhi, ta tới cùng nàng đây.

Theo sát phía sau chạy tới , Đại tướng quân Tây Môn Vân cùng Nam

Cung Duệ vừa nhìn thấy, liền không suy nghĩ được nhiều, tung người
xuống ngựa, một tả một hữu lôi hai cánh tay Nam Cung Diệp, đau lòng mở
miệng: "Thất hoàng đệ, ngươi điên rồi, mau trở về."

Không ngờ Nam Cung Diệp nổi điên, vung tay lên hất hai người đang

nắm tay hắn ra, lực đạo vô cùng cường đại, làm cho hai người không thể
khống chế được hắn, đáng tiếc lúc này tâm trí hắn bị hao tổn, ra tay loạn xạ,
Tây Môn Vân cùng Nam Cung Duệ chớp lấy cơ hội, hai người đồng thời ra
tay, song chưởng đánh về phía sau ót của hắn, Nam Cung Diệp thoáng cái
bị đánh ngất xỉu , tùy ý hai người kéo đi xa khỏi vách đá.

Trên Vách đá, gió thổi gào thét, đêm lạnh thê lương, nghĩ đến hình ảnh

xinh đẹp động lòng người của nữ nhân kia, Tây Môn Vân cùng Nam Cung
Duệ cũng đồng dạng thống khổ đau lòng và tự trách.

Nam Cung Duệ lại càng ngửa đầu nhìn trời, kêu lên.

“Phụ hoàng a, ngươi đến tột cùng còn muốn làm cái gì a, không cần cứ

tự cho rằng những chuyện mình làm đều đúng có được không?”

Đáng tiếc núi cao đêm đen, căn bản không có người đáp lại hắn, quanh

thân tiếng gió thổi vù vù tựa như tiếng người khóc thê lương.

Hai người mang theo Nam Cung Diệp xuống núi trở về Thụy Vương

Phủ, Nam Cung Diệp hôn mê suốt ba ngày ba đêm, cơm nước không ăn, cả
người nhìn thật gầy gò ốm yếu, mời bao nhiêu đại phu trị liệu cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.