“ Không có chuyện gì, sau này ta chính là Thanh Nhã, người chính là
mẫu thân của ta."
Phượng Lan Dạ nhẹ giọng nói, kể từ sau khi rơi nhai, tính tình của nàng
đã hoàn toàn không lạnh lùng giống lúc trước, mà nhiều hơn một chút nhu
hoà.
Một bên Vụ Tiễn ôn nhu nở nụ cười, nhìn Trầm phu nhân: "Sau này
người cũng là mẫu thân của ta."
Trầm phu nhân mừng rỡ, không nghĩ tới thoáng cái nhận được hai nữ
nhi, nên đã sớmvươn tay ra nắm tay Phượng Lan Dạ cùng Tư Mã Vụ Tiễn ,
trong mắt tràn đầy nước mắt: "Cám ơn các ngươi, hai người các ngươi cũng
là hảo hài tử của ta."
Trong xe ngựa tràn đầy tiếng cười của Trầm phu nhân, nàng tựa như
chiếm được bảo bối trong khắp thiên hạ nên cười đến vui vẻ vô cùng.
Bên Ngoài xe ngựa mọi người bị lây đến không khí vui vẻ của các nàng ,
trên mặt của mỗi người cũng lộ ra nụ cười, một đường giục ngựa giơ roi
hướng Tiêu thành đi.
Phượng Lan Dạ mặc dù nhận được Trầm phu nhân làm mẫu thân thân
sinh, trong lòng thật ấm áp, nhưng là vừa nghĩ tới từ nay về sau mang
khuôn mặt mình là của người khác, nếu như gặp lại được Diệp, hắn sẽ như
thế nào ? Bỗng nhiên trong lòng nảy sinh sự bất đắc dĩ, Trầm phu nhân cứu
nàng vốn là do hảo tâm, chẳng lẽ nàng lại đi trách người ta , chuyện đã như
vậy, nàng còn có thể làm như thế nào? Đợi nàng nghỉ ngơi tốt hơn, lúc trở
lại kinh thành, Diệp nhất định sẽ yêu thương nàng , hắn sẽ không để ý hình
dáng của nàng như thế nào .
Nghĩ như vậy, liền yên tâm nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.