Vụ Tiễn cảm khái, các nàng ở Tiêu thành cũng được mấy tháng rồi, nghĩ
đến chuyện Lan Dạ phải nhanh một chút Hồi kinh, đáy lòng nàng có chút
bất an, Nam Cung Quân thật nguyện ý vì nàng mà đuổi đi những nữ nhân
trong phủ kia sao? Nhớ lại lúc trước hắn đã nói, chờ hết thảy kết thúc, hắn
và nàng sẽ cùng nhau lưu lạc giang hồ, một đời nhất thế cử án tề mi, không
có người khác, chỉ có hắn chiếu cố nàng, đem tất cả thiệt thòi trước kia bồi
thường cho nàng.
Phượng Lan Dạ đi ở bên cạnh rõ ràng cảm nhận được trong lòng Vụ Tiễn
đang trầm trọng, cũng biết nàng đang suy nghĩ điều gì? Không khỏi thở dài,
từ xưa tình yêu luôn luôn đã thương người a.
" Ngươi có tâm sự."
" Có sao?" Vụ Tiễn phản bác, chẳng qua Phượng Lan Dạ cũng không
phải là hỏi thăm, mà là khẳng định.
Tỷ muội hai người ở trong hoa viên vừa đi vừa nói, bỗng nhiên chạm
mặt một người đi tới, ung dung tuyển tú, một thân cẩm bào màu đen, tóc
đen trên đầu dùng ngọc trâm buộc lên, ôn nhuận ưu nhã, hắn tiêu sái đến
gần, làm cho người ta cảm giác được có một chút ấm áp, thật giống như chỉ
cần hắn tới gần, liền có thể mang đến cho người khác hơi thở ấm áp, Vụ
Tiễn nhìn về Bách Lí Hạo ở đối diện, dễ dàng nhìn thấy sủng nịch trong
mắt của hắ, tia sáng kia là đối với Lan Dạ, trong lòng không khỏi thở dài
lần nữa, quả thật chữ tình đả thương người a.
Bách Lí Hạo chỉ sợ sẽ gánh lấy mối tình đơn phương vô ích, nàng biết
tim của Lan Dạ chỉ có Tề vương Nam Cung Diệp, cá tính của nàng ấy chỉ
nhận định một người, cuộc đời này sẽ không chấp nhận người khác, huống
chi người nọ cũng rất yêu nàng ấy, cho nên người khác đối với nàng có
nhiều thâm tình hơn nữa, cũng chỉ là công dã tràng.