Ánh mắt của An Vương Nam Cung Quân trở nên thâm trầm, chấp nhất
chỉ vào Tư Mã Vụ Tiễn nói: “Ta nghĩ muốn xem mặt nàng một chút.”
Mọi người bên cạnh cũng hít một hơi khí, An Vương thật là bá đạo a, tại
sao lại muốn xem mặt tiểu thư nhà người ta a, nghe nói An vương phi mất
tích, không phải An Vương vì bị kích thích đầu óc đến hư rồi chứ? Trong
lòng nhiều người không khỏi tò mò, thỉnh thoảng nhỏ giọng nghị luận, Tư
Mã Vụ Tiễn ngồi ở trên đệm, ngón tay khẽ nhúc nhích, nàng thật sợ Nam
Cung Quân nhận ra nàng, nàng còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp lại hắn,
Phượng Lan Dạ ở bên cạnh vươn tay cầm tay nàng, đứng lên nhìn Nam
Cung Quân lạnh lùng mở miệng.
“An Vương điện hạ xin tự trọng, xin đừng làm khó tỷ tỷ nhà ta, nếu đã
che mặt tất nhiên là có chuyện khó xử không thể nói ra, chẳng lẽ người
hoàng thất xưa nay đều thích làm khó người khác, hay là muốn người khác
bêu xấu?”
Khẩu khí không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bình tĩnh tao nhã, thanh
mâu chứa uy nghi, khóe môi vẽ ra nụ cười yếu ớt, kích thích hoa quang,
một thân khí khái ngông nghênh.
Thấy vậy rất nhiều người chăm chú nhìn, nhất là khu nam tân đối diện,
thật nhiều người nhìn sang, tiểu nha đầu xuất sắc như vậy, hơn nữa cử chỉ
thanh tao lịch sự hào phóng, đối mặt với người của Hoàng Thất vẫn rất trấn
định, tuệ quang lưu chuyển tuy đã dời đi nhưng vẫn còn mang theo nhàn
nhạt châm chọc.
Ánh mắt của Tề Vương Nam Cung Diệp trở nên thâm thúy, thấy nha đầu
này tim liền đập mạnh, lần này hắn có thể khẳng định, nếu trong hai người
này có một người là Lan Nhi, như vậy chính là tiểu nha đầu này, mặc dù
hắn không biết trong đó xảy ra chuyện gì làm cho dung nhan nàng thay đổi,
nhưng ai có thể ngông nghênh đến bậc này như nàng, mà tướng mạo nàng