Chân trời pháo hoa vẫn không ngừng được bắn lên.
"Gia gia, các ngươi nhìn pháo hoa thật xinh đẹp a."
"Không có xinh đẹp bằng ngươi."
"Đúng vậy a, không có xinh đẹp bằng Lan Nhi."
Một già một trẻ hai người thay phiên nói, Phượng Lan Dạ giống như rơi
vào bình mật, ngọt từ trong lòng ngọt đến trong miệng, nàng nằm mơ cũng
không nghĩ tới gia gia sẽ đến gặp mình, nghĩ đến hắn đã nói không muốn
rời khỏi Yên Hải, nàng biết hắn đối với thế giới bên ngoài có một phần sợ
hãi, hiện tại vì nàng lại chịu đi ra, cho nên hắn làm nàng rất cảm động.
Pháo hoa vẫn thả vào nửa đêm, Nam Cung Diệp nắm tay Phượng Lan Dạ
đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấy khắp sườn núi điểm một cái oánh
quang, cuối cùng một vòng ánh sáng thật to bắn ra, không ngừng lóe lên
những tia sáng, thật là đẹp mắt.