ĐỘC Y VƯƠNG PHI - Trang 1730

Ánh mắt Nam Cung Diệp đột ngột tối lại, âm trầm bức người, hàn khí

trải rộng. Từng bước từ trên đài cao đi tới trước mặt Lục Giai, mặt mũi lạnh
lẽo như nước "Vì sao đã khôi phục trí nhớ, mà lại quên đi chuyện giữa
chúng ta? Ngươi giải thích như thế nào?"

Lục Giai đang ngây dại, thì lúc này Nam Cung Diệp đột nhiên thét lên:

"Người đâu, nếu còn không khai báo, hôm nay chính là chết của ngươi,
hình trượng đánh chết."

Trong đại sảnh, mọi người bị doạ sợ đến mặt xám như tro tàn, Tề vương

từ trước đến giờ quái gở thị huyết, thủ đoạn lại càng tàn nhẫn. Nếu như Lục
giai thật sự là giả, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết. Bất quá Nam Cung Diệp
cuối cùng cũng nói thêm một câu: "Nếu như ngươi thành thực khai báo, tội
chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha."

Một lời vừa rơi xuống, tất cả mọi người đều nhìn về Lục giai, chỉ thấy

nàng đầu đầy tóc dài xõa xuống rối tung, cả người lộ ra vẻ rất chật vật, thân
thể lạnh run, thật lâu mới mở miệng nói: "Phải, ta là giả."

Trong nháy mắt, cả bữa tiệc dâng lên làng sóng kinh hoàng, mọi người

chụm đầu nói nhỏ, nghị luận rối rít, tất cả đều chỉ trích Lục giai. Dám can
đảm lừa gạt người trong hoàng thất, dù có bị đánh chết cũng xứng đáng.
Lúc này Lục giai cũng không để ý tới những người bên cạnh , cuống quít
dập đầu, khóc lóc than thở.

"Tề vương gia tha mạng a, Tề vương tha mạng a, ta không muốn chết a,

ta không muốn chết a. Ta chỉ bởi vì thích ngươi, hơn nữa đúng lúc lớn lên
cùng Tề vương phi rất giống, cho nên mới phải giả mạo nàng, Tề vương tha
mạng a."

Nam Cung Diệp hướng ra ngoài cửa trước vung tay lên, phân phó đi

xuống: "Người đâu, đáng nặng ba mươi đại bản cho ta, còn sống thì ném đi,
đã chết thì chôn cất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.