mới vừa nói Âu Dương Dật, lúc này quanh thân của hắn ngạo nghễ tùy ý,
một đôi mắt như cao ngạo bất cần đời, nhưng đáy mắt lại thấy ẩn hiện vẻ
chấp nhất.
Phượng Lan Dạ vừa nhìn thấy là hắn, sắc mặt liền âm trầm khó coi, khóe
môi còn vẽ ra nụ cười lạnh, hơi thở ở trong bóng tối bỗng nhiên nồng đậm
lên, nàng biết Thiên Bột Thần muốn động thủ, lập tức giơ tay ngăn cản hắn,
vừa rồi nàng đang muốn đích thân ra tay đối phó tên này, nếu bây giờ hắn
đã xuất hiện, vậy thì rất tốt.
“Âu Dương Dật, tên khốn kiếp này, lại dám lấy thanh danh của ta để làm
vật đánh cuộc, tốt, thật sự là quá tốt.”
Phượng Lan Dạ liên tiếp nói ra hai chữ tốt, nhưng sắc mặt vừa âm trầm
vừa hung ác, con ngươi lại càng nổi lên tia lửa bắn ra bốn phía, nhìn chằm
chằm vào Âu Dương Dật.
Mà vẻ mặt của Âu Dương Dật lúc này lại đầy ý cười, hai tay hoàn trước
ngực, vẫn bộ dạng tà mị du côn như cũ, ánh mắt thì thâm thúy như biển,
bỗng thanh âm trong trẻo của hắn vang lên: “Thanh Nhã cần gì tức giận, ta
cũng không thật sự phá hỏng danh tiếng của ngươi, chỉ vì muốn đánh cuộc
với tâm ý của Tề vương nên mới nói thế, nếu như hắn ngay cả thanh danh
của ngươi cũng đều không bận tâm, nam nhân như vậy còn đáng giá để yêu
sao?”
“Ngươi?”
Phượng Lan Dạ một chữ vừa ra khỏi miệng, cũng không cùng nam nhân
chết tiệt này khách khí nữa, thân hình nàng toán loạn bay qua giống như
rắn, một chưởng nhanh chóng bổ tới, thẳng đánh vào trước ngực Âu Dương
Dật, phía sau nàng Vụ Tiễn đã cả kinh, khẩn trương hô một tiếng: “Nhã
Nhi, cẩn thận.”