Nam Cung Duệ vẫn quỳ ở phía dưới như cũ, ánh mắt thâm thúy mà
thanh minh, nhìn Hoa phi.
"Ta có thể gọi người một tiếng mẫu phi không?"
Thời điểm hắn mất đi mẫu phi, là Hoa phi phụng bồi hắn vượt qua từng
đêm cô lạnh, nàng ôm hắn, dỗ hắn ngủ, đối với hắn giống như mẫu phi, cho
nên tim của hắn thật thanh bình, chưa từng có hận người nào, bởi vì Hoa
phi cũng đồng dạng cho hắn một tình yêu mẫu tử.
Phía trên ghế cao, Hoa phi không nhịn được mà rơi lệ, nhìn Nam Cung
Duệ: "Tốt, Duệ nhi, bất kể ngươi làm gì, ta cũng cao hứng."
Nam Cung Duệ kêu một tiếng: "Mẫu phi."
Hoa phi đưa tay kéo hắn, ôm hắn, bất an mở miệng: "Duệ nhi, ngươi sao
vậy? Đừng dọa mẫu phi, đã xảy ra chuyện gì, bất kể là chuyện gì, mẫu phi
cũng sẽ giúp cho ngươi, ngươi nói đi."
Nàng có chút sợ, đối với Nam Cung Duệ, so sánh với Quân nhi cùng
Văn Tường thì nàng càng yêu thương hắn nhiều hơn, lúc ban đầu là bởi vì
báo ân, nhưng sau đó thì coi hắn như là con ruột của mình, cho nên đối với
nhất cử nhất động của Nam Cung Duệ, nàng hiểu rất rõ, bởi vì hiểu rõ, nên
Hoa phi có chút bất an.
Nam Cung Duệ lắc đầu, đứng lên, lông mày anh tuấn vung lên: "Mẫu phi
nghĩ gì thế? Ta chỉ cảm thấy xúc động mà thôi, ta dìu ngươi đi ra ngoài, có
người tới rồi."
"Tốt."
Hoa phi không nói gì nữa, hai người cũng bước ra ngoài, có người đã lục
tục đến, trong lúc nhất thời trong ngoài Hoa Thanh điện, hoan thanh tiếu
ngữ, một mảnh vui sướng náo nhiệt.