Bữa tiệc đã trôi qua một nửa thời gian, Hạo Vân đế liền đứng dậy dẫn
Mộc Miên rời đi.
Hoàng thượng vừa rời đi, phía dưới cũng náo nhiệt lên, rất nhiều người
thả lỏng tâm tư, Phượng Lan Dạ cùng Thủy Ninh hai người cùng lặng lẽ
nói chuyện phiếm, một bên Nam Cung Diệp đi tới mời rượu An vương.
Ở vị trí đối diện, Thụy vương Nam Cung Duệ tâm tình có chút xuống
thấp, đang cùng Bát hoàng đệ ở bên cạnh uống rượu, đợi đến khi Nam
Cung Sâm rời đi, thì một thái giám đi tới bên cạnh hắn, mượn việc thêm
rượu đút một tờ giấy cho hắn, đến khi hắn nhìn qua, thì thái giám kia đã
sớm đi.
Con ngươi Nam Cung Duệ đột nhiên trầm xuống, nét sắc bén ẩn vào đáy
mắt, từ từ nhìn tờ giấy, quả nhiên như hắn phỏng đoán, Mộc Miên hiện tại
hẹn hắn đi Tương Tư điện gặp mặt, nữ nhân này động tâm tư gì hắn sao lại
không biết? Chẳng qua nghĩ đến phụ hoàng, nghĩ đến Hoa phi, nghĩ đến
những toan tính của mình, cùng người mình quan tâm, thôi thôi, không
bằng tương kế tựu kế, có lẽ từ nay về sau, hắn có thể rời đi An Giáng thành,
trở lại Bắc cảnh rồi, sau đó chết già ở Định Châu.
Hắn nghĩ tới đây, trong lòng rất khó chịu, bất quá trên mặt cũng không
thể hiện nửa phần sơ hở, khổ sở cũng không phải là chuyện hiện tại, tất cả
rồi cũng sẽ đi qua.
Nam Cung Duệ lặng lẽ liếc một cái động tĩnh trong đại điện, lúc này mọi
người vừa nói vừa dùng thiện, căn bản không ai chú ý tới hắn, hắn lặng lẽ
đứng dậy lui ra ngoài, một đường rời Hoa Thanh điện, đi tới Tư Tương
điện.
Trong cung lớn như thế, tùy ý có thể thấy được cung nữ cùng thái giám,
gió mát thổi lất phất chạm mặt Nam Cung Duệ, hướng về thủ hạ phía sau
của hắn mở miệng.