Nàng thật không đành lòng để cho Thủy nhi bị người khác cười nhạo,
mặc dù những người đó không nói, nhưng nhìn nàng với ánh như vậy, sẽ
làm lòng nàng bị tổn thương, nhưng ở bên ngoài Thủy nhi lại không có
biểu hiện gì, càng thể hiện rõ nàng thực sự không dễ chịu.
"Tỷ tỷ, cám ơn ngươi."
Thủy nhi dùng sức ôm Phượng Lan Dạ, mặc dù nàng cùng tỷ tỷ không
cùng chung huyết thống, nhưng tỷ tỷ đối với nàng rất tốt a. Chữa hết độc
cho nàng, mang nàng tới kinh thành, bây giờ còn muốn trị tốt chấm đỏ trên
mặt nàng, cho dù cả đời này nàng phụng bồi tỷ tỷ cũng thật cao hứng a.
"Tốt lắm, nha đầu ngốc, không cần nói tạ ơn, Thủy nhi nhớ tỷ tỷ là
được."
"Ừ, ta sẽ, Thủy nhi vĩnh viễn sẽ không quên tỷ tỷ, ta sẽ vĩnh viễn phụng
bồi tỷ tỷ ."
Thủy Ninh dùng sức gật đầu, cũng thề ở trong lòng, sau này vĩnh viễn sẽ
không rời đi tỷ tỷ, vĩnh viễn không phản bội nàng.
Phượng Lan Dạ vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay điểm trán nàng
nói: "Ngươi a, tỷ tỷ không có nói để ngươi cả đời phụng bồi ta, Thủy nhi sẽ
có hạnh phúc của Thủy nhi, đây là ngân lượng của ngươi."
Phượng Lan Dạ đem thư cam kết của Triệu Thừa tướng cùng Lỗ tướng
quân đưa cho Thủy nhi, ai biết Thủy nhi giống như là bị lửa nóng liền đẩy
ra và nói: "Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì? Đây là đưa cho ngươi a!"
"A?"
Phượng Lan Dạ mở to hai mắt, nàng ta tặng năm vạn lượng cho nàng?
Nha đầu này, thôi được rồi, tạm thời giữ lấy đợi đến lúc đám cưới của nàng
đem ra làm lễ vật mừng cũng được.