Hạo Vân Đế hướng ra ngoài ra lệnh: “Người đâu.”
Hoa phi lập tức ngăn cản hắn, Nguyên Phạm vừa đi vào, Hoa phi liền
phất tay: “Ngươi đi xuống trước đi, Bổn cung có chuyện nói cùng hoàng
thượng.”
Nguyên Phạm không dám động, nhìn hoàng thượng, Hạo Vân Đế vẻ mặt
lệ khí, phất phất tay, Nguyên Phạm lui ra ngoài.
“Hoàng thượng, cứ như vậy đi bắt Nguyệt phi nàng chưa chắc đã nhận,
thiếp thân có biện pháp làm cho nàng có miệng mà không cãi được.”
“Biện pháp gì?”
Hạo Vân Đế nhìn về Hoa phi, Hoa phi lập tức nhỏ giọng nói ra biện
pháp, trong thư phòng an tĩnh lại, thật lâu mới nghe được Hạo Vân Đế
thanh âm: “Tốt, cứ làm như thế.”
Ban đêm, chân trời không một áng mây, trong hoàng cung, đèn lồng trên
hành lang nhẹ nhàng lắc lư, bốn phía im lặng, một chút tiếng vang cũng
không có.
Trong một gian phòng không lớn ở sau Nguyệt Điệu điện, lúc này có một
người đang bình yên ngủ say, bỗng nhiên một trận sương mù nhẹ bay vào,
cả gian phòng khói sương lất phất, người trên giường xoay mình thức tỉnh,
sợ hãi nhìn trong phòng, sợ hãi cầm lấy chăn đệm, hướng vào chỗ tối run
rẩy mở miệng.
“Người nào? Là ai ở đây, đi ra cho ta, ta thấy được ngươi.”
Lời nàng vừa nói ra, một bạch y nữ nhân tóc tai bù xù một chút nhô ra,
trôi lơ lửng giữa không trung, đầu đầy tóc đen che lại mặt, càng phát ra
thanh âm kinh khủng âm trầm, sưu sưu vang lên: “Là ta, Tiểu Đào, ta tới
tìm ngươi đây, Hàn Mai, ta tới tìm ngươi theo ta đi.”