trong An Giáng thành, tất cả mọi người đều an phận thủ mình, chỉ sợ sơ sẩy
một cái là rước họa vào thân, cho nên đám người Phượng Lan Dạ bỗng
nhiên có hứng đi mua đồ, đã trở thành sự chú ý, rất nhiều tiếng nghị luận
truyền đến.
"Đây không phải là Tề vương điện hạ sao? Thật tuấn mỹ, nhưng tại sao
lại có thời gian rãnh rỗi đi ra ngoài mua đồ."
"Nghe nói Tề vương rất cưng chìu Tề vương phi, đại khái chắc là ý của
Tề vương phi."
Hắn một miệng ngươi một lời , làm hứng thú của Phượng Lan Dạ bỗng
nhiên biến mất, vì thế đoàn người liền rời đi phố xá, đi tới chỗ xe ngựa đỗ
lúc trước, trở về Tề vương phủ.
. . . . . .
Tiêu Nguyên cung, Hạo Vân Đế ngồi ở thượng thủ, Hoa phi thì ngồi ở
bên người hắn, người đang quỳ phía dưới chính là Nguyệt phi đã bị giam ở
mật thất của Nguyệt điệu điện, mấy ngày liên tiếp bị hành hạ, lúc này
Nguyệt phi đã không còn có bộ dạng như lúc trước, mà thê thảm đáng
thương, quần áo trên người rất dơ, đầu tóc rối bời, giống như một phụ nhân
thôn dã, đang quỳ gối dưới Đại điện và không dập đầu.
"Hoàng thượng tha mạng a, hoàng thượng tha mạng a, thiếp thân oan
uổng , oan uổng , xin hoàng thượng minh xét."
Nguyệt phi còn đang cầu xin tha thứ, cự tuyệt không thừa nhận chuyện
mình hạ độc Thụy Vương, Hạo Vân Đế nheo mắt lại, nhìn Nguyệt phi,
quanh thân lạnh lẽo, gằn từng chữ mở miệng: "Ngươi đang nghĩ cái gì, cho
là trẫm không biết sao? Ngươi lđang đợi nghiệt tử kia tới cứu ngươi sao?
Ngươi có biết hắn đã làm chuyện gì không?"