Bên trong xe ngựa, Nam Cung Diệp tiểu tâm dực dực(nghiêm túc, cẩn
thận) ôm Phượng Lan Dạ ngồi ở trong ngực của hắn, ôn nhuận hỏi thăm
tình huống của nàng mấy ngày gần đây.
"Như thế nào? Có khỏe không?"
Phượng Lan Dạ nhìn bộ dạng tiểu tâm dực dực ( nghiêm túc, cẩn thận )
của hắn, không khỏi buồn cười, lúc này có bao nhiêu thời gian a, mà hắn đã
khẩn trương như vậy, nếu như chịu đựng thêm chín tháng không phải là rất
cực khổ sao? ban ngày hắn lo lắng an nguy của nàng, buổi tối ngủ cũng cẩn
thận không đụng đến bụng của nàng, làm hại nàng nhiều lần cũng khẩn
trương theo, cho đến một lần, nàng cùng hắn giải thích, đứa nhỏ này không
có dễ dàng vở như vậy, cũng không phải là đậu hủ, nam nhân này liền cho
là phải, bất quá thời thời khắc khắc vẫn duy trì cẩn thận.
"Rất tốt, chuyện gì cũng không có, ta ăn được ngủ ngon, hắn nhất định sẽ
lớn lên bình an mạnh khoẻ."
"Vậy thì tốt."
Nam Cung Diệp ôm nàng, mỗi một lần nghe được nàng nói như vậy, hắn
mới yên lòng, cúi người “chụt” một tiếng, hôn Phượng Lan Dạ một ngụm,
còn tà mị mở miệng: "Gần đây Lan Nhi tương đối ngoan, phần thưởng cho
nàng."
Phượng Lan Dạ không nghĩ tới hắn cũng theo mình học xấu, không khỏi
liếc xéo một cái: "Có phải ta nên nói một tiếng cám ơn không?"
Nam Cung Diệp còn nghiêm trang mở miệng: "Không cần nói cám ơn,
nàng hẳn nên hôn lại ta a."
Nói xong còn đem nửa bên mặt đưa tới, Phượng Lan Dạ thật sự cảm thấy
giờ phút này hắn rất khả ái, không giống lúc trước, âm trầm, lạnh nhạt, lúc
hắn cùng nàng ở chung, là lúc hắn thực sự buông lỏng, còn có ôn nhu phát