Nàng phát hiện ra đi theo chủ tử như vậy, sớm muộn gì mình cũng mệt
chết, thật là hoàng đế không vội, thái giám đã vội. Nàng thật lo lắng cho
cục cưng trong bụng của vương phi a.
"Tiểu Vương phi, ngươi chạy chậm chút, chạy chậm chút."
Đoàn người xông ra ngoài, vọt tới hành lang, đi qua mấy gian phòng,
nhìn về phía đất trống ở Liên viện, quả nhiên có hai người đánh nhau. Hai
người cùng sử dụng kiếm, kiếm quang loé sáng, thân ảnh đã bay tới, có thể
nhìn ra được thực lực của hai người cũng không nhỏ. Hai người vừa đánh
vừa khiêu chiến .
"Biến, ngươi tại sao phải ở lại đây?"
Đây là thanh âm của An vương Nam Cung Quân thẹn quá thành giận. Từ
lúc trước đến bây giờ hắn đã cố nhịn, nam nhân này tự cho mình thân phận
là hộ hoa sứ giả của Vụ Tiễn, phải biết rằng đây chính là vương phi của
hắn, nữ nhân của hắn, đã sớm gả cho hắn, tại sao nam nhân này dám coi
như là của mình để bảo vệ nàng.
Hắn không chịu được khi người khác nghĩ đến nữ nhân của hắn, vì vậy
mới nói ra cái loại khẩu khí này. Kim Huyễn vừa nghe xong lời nói của
Nam Cung Quân, châm chọc nhìn chằm chằm hắn: "Ngươi cho rằng ngươi
kêu ta đi ta liền đi sao? Ta sẽ dẫn Thanh Vãn rời đi ."
Vụ Tiễn đi lại trên gang hồ vẫn một mực kêu là Tô Thanh Vãn, cho nên
lúc này Kim Huyễn gọi nàng Tô Thanh Vãn như cũ.
Hắn thích Thanh Vãn và chưa từng có giấu diếm nàng, mặc dù chưa nói
qua, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, nàng không có bảo hắn đi,
nam nhân này có tư cách gì nói chứ.
Kim Huyễn nghĩ tới đây, vẻ mặt xanh mét, lực đạo trên tay càng mạnh
hơn, hạ thủ không chút lưu tình. Rất nhiều cây cỏ của Liên viện bị kiếm khí