Bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ cảm nhận được cơn giận của hắn,
không biết hắn sao lại tức giận thành như vậy, nên quan tâm hỏi thăm:
"Diệp, sao vậy? Sắc mặt thật là khó coi a."
Nam Cung Diệp duỗi tay ôm siết Phượng Lan Dạ, hôn gương mặt nàng.
Hắn là tuyệt đối không đành lòng để cho Lan Nhi chịu một chút điểm ủy
khuất nào hết. Với cá tính của nàng làm sao có thể để cho người khác vào
Bắc cảnh Vương Phủ, chỉ lo tới cảm nhận của hắn mà thôi. Hiểu được, nên
Nam Cung Diệp thấy dễ chịu hơn, nghĩ một chút liền nở nụ cười.
"Hoàng Thượng hạ chỉ muốn ban hôn cho ta, bị ta cự tuyệt."
"Đích thị là chủ ý của Điệp Chiêu Nghi kia. Nữ nhân này chỉ sợ không
có ý tốt. Hơn nữa Hoàng Thượng vì sao sủng ái nàng đến thế? Chuyện này
có chút không hợp lẽ thường, tựa hồ ẩn giấu cái gì đó." Phượng Lan Dạ
nheo mắt lại, trong đồng tử lóe lên một tia lãnh trầm thị huyết. Trên đỉnh
đầu Nam Cung Diệp một tay ôm một tay véo mặt nàng, nghiêm túc nói.
"Lan Nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi khổ sở ."
Trên ngũ quan tuấn mỹ của đều là kiên định chấp nhất, cho dù Hoàng
Thượng hạ thánh chỉ cũng vô dụng, hắn không cho phép bất cứ người nào
thương tổn Lan Nhi. Nếu Hoàng Thượng cứ khăng khăng một mực, hắn sẽ
cùng Lan Nhi về Bắc cảnh có thể tự do tự tại.
Hai người trở về phủ thân vương. Tích quản gia vừa thấy bọn họ xuất
hiện, liền thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi run rẩy mở miệng: "Vương gia,
Vương Phi. Các người sao đến giờ này mới trở về a, Hoàng Thượng đã
tới."
"Người nào?"
Nam Cung Diệp nhíu mày, cho là mình nghe lầm, nhưng dù như vậy sắc
mặt của hắn cũng thoắt cái trở nên vô cùng dọa người. Nghĩ đến nam nhân