Rất xa, phía sau bức màn linh lung ngọc châu ở trước cửa, đang đứng
thẳng hai người nam tử mặt không chút thay đổi, mặc màu đen cẩm y, đứng
gác trước cửa, họ mang theo sát khí, làm người ta không dám đến gần,
điếm tiểu nhị dẫn Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi
đến đó lập tức cung kính, cẩn thận từng li từng tí mở miệng.
"Tiểu nhân đi xuống trước, khách nhân có chuyện gì có thể phân phó
Tiểu nhân."
Nói xong không đợi Nam Cung Sâm nói chuyện, liền lẻn chuồn đi, Nam
Cung Sâm quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Lan Dạ, hít vào một hơi thật
sâu, trầm giọng mở miệng.
"Đi thôi."
Khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp lạnh lùng của Phượng Lan Dạ không có
phản ứng gì, và cũng không nói một lời nào liền đi theo phía sau hắn, trong
lòng âm thầm suy đoán, Mai Phi nương nương này đến tột cùng là nhân vật
lợi hại đến bực nào đây?
Hai thị vệ trước cửa, cung kính hành lễ: "Chúng tiểu nhân tham kiến Bát
hoàng tử."
"Đứng lên đi."
Nam Cung Sâm vung tay lên, hai người đứng dậy, cung kính mở cửa,
Nam Cung Sâm cùng Phượng Lan Dạ đi vào, thủ hạ Lãnh Húc thì đứng ở
trước cửa chờ.
Gian phòng có chút mờ mờ, mành châu rủ xuống, lụa mỏng bay cao,
nhất thời nhìn không nhìn rõ lắm bộ dáng của người ở bên trong, chỉ ngửi
được một mùi huân hương nồng nặc, thơm đến khoan khoái lòng người.