Phượng Lan Dạ đánh thẳng nghĩ đến nhập thần, thị vệ vào trong bẩm báo
đã đi ra, cẩn thận mở miệng.
“Vào đi thôi, Sở Vương điện hạ đang chờ công chúa đấy?”
trong ánh mắt của thị vệ kia có một chút đùa cợt, kèm theo nụ cười mập
mờ không rõ ở khóe môi.
Phượng Lan Dạ cũng không để ý tiếp, nhẹ nhàng cuối đầu, đi vào, Hoa
Ngạc phía sau muốn theo nàng vào, lại bị thị vệ đưa một cái tay ngăn cản
lại, lạnh lùng mở miệng.
“Chủ tử có lệnh, chỉ để cho một mình công chúa đi vào.”
Hoa Ngạc nóng lòng ở phía sau kêu một tiếng: “Công chúa.”
Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn nàng một cái, cũng không có nói cái gì,
sau đó quay lại đi vào bên trong, cửa đóng lại phía sau lưng.
Chỉ thấy gian phòng ở của Sở Vương điện hạ, hết sức nam tính hóa, hai
mặt cửa sổ có chấn song, treo rèm vải, gió nhẹ thổi qua, làm rèm bay nhẹ,
hết sức phiêu dật, một cái giường rộng rãi êm ái được đặt ở phía bắc của
phòng, lót thảm quý giá khắp gian phòng, trong phòng này trừ giường, còn
có một giá sách, phía trên bày đầy đủ các bộ sách, Phượng Lan Dạ tùy ý
liếc mắt một cái, thì thấy phần lớn sách đều là binh pháp, xem ra Sở Vương
điện hạ, đối với binh pháp hơi có chút nghiên cứu.
Phượng Lan Dạ vẫn đứng thẳng ở nơi đó, làm Kê Kiện không nhịn được
thét lên tiếng ra lệnh.
“Thấy Sở Vương điện hạ, còn không hành lễ.”
Nàng là công chúa một nước nhỏ, hiện tại cũng chỉ là tù nhân, nhưng lại
thản nhiên không sợ hãi, trấn định tự nhiên đánh giá hết thảy, ngay cả hành