Phượng Lan Dạ đang rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, thì một lúc lâu không
thấy Hoa Ngạc đi vào, liền nheo mắt, trong lòng hiện lên bất an, mở miệng
liền gọi hai tiếng: "Hoa Ngạc, Hoa Ngạc?"
Bốn phía yên tĩnh, không có người đáp lại, lòng không khỏi trầm xuống,
sân này không lớn, nếu như Hoa Ngạc không có chuyện gì, thì sẽ trả lời
nàng, như vậy là?
Ý nghĩ chợt lóe, thì dưới chân đã chuyển động, bất quá chỉ đi hai bước,
liền ngửi được một cổ mùi thơm thanh nhã lạnh nhạt.
Mùi vị này, nàng biết là ai ? Hai lần cũng từ ở trên thân người kia mà
ngửi qua được.
Ngọc Tiển, hắn lại tới đây làm gì? Ánh mắt nàng đột nhiên trầm xuống,
hắn đã làm cái gì đối với Hoa Ngạc, không có gì khác hơn việc bỏ thuốc
hoặc điểm huyệt ..., thật đáng ghét?
"Ngọc Tiển, ngươi ra đi, ta biết là ngươi."