Tiếng nói ôn nhu cũng không có tiết lộ ra tâm tình nào khác, bất quá
nàng vừa mở miệng, thì người ở trong phòng một lần nữa lại mở to hai mắt
ngó chừng nàng, thật giống như trên mặt nàng có hoa nở vậy, Phượng Lan
Dạ kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
Tư Mã Vụ Tiễn lập tức hồi phục lại thần trí, một phen ôm lấy thân thể
nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ, kích động vỗ vỗ phía sau lưng của nàng,
thiếu chút nữa đem nàng đánh đến bệnh, nàng phải ho khan vài tiếng, rồi
mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.
"Phượng muội muội, ngươi đã gọi tên của ta, thật sự là quá tốt, thật tốt
quá."
Phượng Lan Dạ cũng ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ mình từ trước tới giờ
cũng không có kêu tên của Vụ Tiễn sao? Thật tình nghĩ kỷ, đúng là chưa có
kêu, cá tính của nàng mạnh mẽ, nên nàng không dễ dàng xem người khác là
bằng hữu, từ trước đến giờ cũng không có cảm giác thân thuộc, bất quá
nàng ngờ mình kêu tên Vụ Tiễn, lại làm nàng ấy vui vẻ như vậy, đây là lỗi
của nàng rồi nên khóe môi vẽ ra nụ cười.
"Vụ Tiễn, ngươi muốn đấm chết ta sao?"
Tư Mã Vụ Tiễn lập tức sực tỉnh, buông thân thể nàng ra, cười hắc hắc.
"Phượng muội muội, ta là thật cao hứng, điều này chứng tỏ trong lòng
ngươi đã tiếp nhận ta, ta có thể không vui sao?"
Một bên Hoa Ngạc cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê cũng rất cao hứng, bởi
trong đoạn thời gian này, các nàng nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ chung
đụng với nhau, nhưng vẫn cảm thấy ở giữa còn có một chút ngăn cách, chỉ
có giờ phút này mới chân thật thân thiết.
Phượng Lan Dạ than thở, xem ra bản thân mình làm người thật đúng là
thất bại mà, chỉ kêu người ta một cái tên, liền làm cho người ta cao hứng