kia liền biến sắc, sợ bị tứ hôn cho hắn, chứng tỏ mình sẽ bị chết mà không
thể nghi ngờ.
Tề vương chính là người khắc mẹ khắc vợ, cho nên ai mà dám gả hắn a,
chẳng phải là muốn chết hay sao.
Tin đồn trong Tề vương phủ trừ nha hoàn ra, ngay cả một tiểu thiếp cũng
không có, chỉ là như vậy, liền biết không ai dám gả cho hắn, trong An
Giáng thành rộng lớn này, lòng của chúng nữ tử đều nhìn trúng Tấn vương
Nam Cung Trác, Sở Vương Nam Cung Liệt, còn có An vương Nam Cung
Quân, bọn họ là sự chọn lựa tốt nhất trong suy nghĩ của nhiều nữ nhân, mặc
dù trong vương phủ của mấy vị này đã sớm có một đoàn tiểu thiếp, nhưng
điều này cũng không phải là trở ngại cho quyết tâm muốn gả vào Vương
Phủ của các nàng.
Phượng Lan Dạ nghe lời nói của Ngọc Tiển cũng không có tức giận, nên
hắn rất là có hứng thú đề nghị.
"Nếu phải gả ngươi hãy gả cho Tề vương đi."
Ngọc Tiển vừa nói xong, hai gã thủ hạ ẩn nấp trong chỗ tối mặt mài liền
biến sắc, thở cũng không dám thở mạnh, chủ tử thực là có can đảm nói a,
trên đời này nào có ai như vậy, bất quá họ cũng không dám tỏ thái độ gì,
bởi vì bọn họ trong lòng biết rõ, hứng thú của chủ tử đối với nha đầu này
càng ngày càng đậm rồi, từ lúc ở Vân Phượng quốc cứu tiểu nha đầu này đã
bắt đầu, tất cả đều nằm trong vòng quay của số mạng sao.
Trong sảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn diễm lệ của Phượng Lan Dạ tối sầm lại,
tức giận nhìn chằm chằm Ngọc Tiển, mặc dù điều này cũng nằm trong tính
toán của nàng, nhưng mà nghe lời nói của nam nhân này liền có chút ít bực
bội, đây là chuyện của nàng, tại sao hắn phải quản chứ, nàng nghiến răng
nghiến lợi nhìn chằm chằm Ngọc Tiển.