tên khốn kiếp."
Phượng Lan Dạ mắng to, Ngọc Tiển cũng không để ý tới nàng nữa, xoay
người đi ra ngoài, nhẹ nhàng phiêu dật giống như một luồng gió, nháy mắt
đã trượt ra xa hơn mấy chục thước, Phượng Lan Dạ chỉ có thể trơ mắt nhìn
hắn rời đi, trước khi biến mất còn bỏ lại một câu nói: "Mười ngày sau tiến
Cung, nếu ngươi chọn Tề vương, thì giải dược sẽ có người đưa tới đây."
"Ngươi?"
Phượng Lan Dạ nhìn ngoài cửa, đã không còn một bóng người nào, hắn
qua lại như gió, bản thân mình sao có thể là đối thủ của hắn, cho dù luyện
thành Huyền Thiên tâm pháp, cũng vô dụng thôi, huống chi Huyền Thiên
tâm pháp bây giờ chỉ là sơ cấp, nếu như là trung cấp, không biết có thể đối
kháng được hắn hay không, sắc mặt Phượng Lan Dạ âm trầm suy đoán, lúc
này ngoài phòng có giọng nói mơ màng.
"Ta tại sao lại ngủ thiếp đi?"
Nguyên lai là Hoa Ngạc đã tỉnh lại, xem ra lúc Ngọc Tiển rời đi đã
buông tha nàng, cái tên nam nhân xấu xa này.
Hoa Ngạc từ ngoài cửa đi tới, chỉ thấy công chúa đứng bên trong phòng
khách, vẻ mặt trắng bạch hết sức doạ người, Hoa Ngạc không nhịn được
khẩn trương kêu lên: "Công chúa, ngươi làm sao vậy?"
Phượng Lan Dạ nhìn Hoa Ngạc, nghĩ tới bản thân mình bị bỏ độc nên
không muốn làm cho Hoa Ngạc lo lắng hãi hùng thêm, hơn nữa bản thân
nàng ấy đã nhát gan rồi.
Nghĩ tới chuyện Ngọc Tiển hạ độc với mình, Phượng Lan Dạ thử vận
một chút khí chạy quanh thân, nhưng không cảm thấy có chút nào không
ổn, thuốc này xem ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không phát tác, người