nam nhân này tại sao lại muốn để mình gả cho Tề vương, mặc dù sự thật là
nàng có ý định này, nhưng Ngọc Tiển vì sao phải làm như thế?
Hắn và Tề vương là kẻ thù, hay là bằng hữu?
Nếu như là kẻ thù, thì hắn muốn lợi dụng mình để đối phó Tề vương
sao?
Phượng Lan Dạ nghĩ đến đau cả đầu, Hoa Ngạc thấy thế liền ôn nhu mở
miệng: "Công chúa, đêm đã khuya, rửa mặt rồi đi ngủ đi, người có thể bị
cảm lạnh đó."
Nàng chỉ có thể nói như vậy, mà bản thân nàng cũng không biết chỉ ngủ
chỉ chốc lát, mà xảy ra rất nhiều chuyện như thế.
Phượng Lan Dạ lên tiếng: "Được, " theo phía sau Hoa Ngạc đi vào bên
trong rửa mặt, nghỉ ngơi.
Ở trên đường cái một chiếc xe ngựa gào thét mà qua, trong xe ngựa một
nam tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi, bên trong buồng xe ánh đèn mờ mờ, soi
chiếu ánh mắt của hắn thấp thoáng dưới hàng lông mi thật dài, da thịt trắng
trẻo như nước, trên cánh môi sinh động tản ra ánh sáng hết sức mê người.
Cả người nằm ở trên giường êm màu trắng lông cáo, tựa như một bức
tranh tinh sảo, đẹp không sao tả xiết, tựa như trích tiên, sạch sẻ thanh khiết.
"Nguyệt Hộc, đi chú ý đến nàng, đừng làm cho bất luận kẻ nào đả
thương nàng."
"Đã biết, gia."
Lập tức có thanh âm vang lên, bóng đen trong đêm tối lướt qua, thật
giống như một bóng ma, bốn phía liền trở nên yên tĩnh không tiếng động.