"Công chúa?"
Nữ nhân kiều mỵ kia liền khì khì cười một tiếng, lông mày dài nhỏ chau
lên, cất bước đi tới bên người Phượng Lan Dạ, sau đó dạo bước xung quanh
nàng, lấy tư thế đưa mắt từ trên cao nhìn xuống nàng.
"Công chúa thì thế nào? Bất quá chỉ là vong quốc nô."
Phượng Lan Dạ lui về phía sau một bước kéo ra khoảng cách, nàng
không thích tư thế hiện tại, lùi đến khi có thể đối mặt nhìn nhau, mới không
nhanh không chậm mở miệng.
"Chẳng lẽ ngươi không phải sao."
Khóe môi rõ ràng là cười, nhưng nụ cười kia lạnh giá như băng tuyết
tuôn chảy.
Vẻ mặt không tự ti cũng không kêu ngạo, thanh âm đạm mạc xa cách.
Cô gái đối diện tựa hồ ngu ngơ một chút, sau đó lửa giận bốc lên vạn
trượng, khuôn mặt như Phù Dung không nhịn được vặn vẹo biến hình.
Lúc này bên đường phố người tụ lại càng ngày càng nhiều, tất cả đều mở
to hai mắt chế giễu.
Trong đó có người còn làm chuyện tốt lạnh nhạt mở miệng: "Trầm
Thanh Ế, không nghĩ tới khả năng của ngươi cũng chỉ có như vậy, ngay cả
tiểu hài tử cũng không đối phó được."
Dứt lời, tiếng cười lớn vang lên đầy đường, Trầm Thanh Ế mặt trong
nháy mắt đen thanh một mảnh, khóe môi vẽ ra nụ cười giận dữ.
"Ta mà sợ nàng, xem ta dạy dỗ nàng như thế nào."